Zany

Zany

9 thg 12, 2012

Chủ Nhật. Suy nghĩ ngày mưa.



Chủ Nhật. Tỉnh dậy thì đã thấy trời mưa nặng hạt lắm. Tôi mở cửa sổ, đứng nhìn. Cái cảnh tượng đó đẩy trí óc tôi đi thật xa, về những ngày xưa, ngày mà tôi còn nhỏ, hay ngồi trên cái giường ọp ẹp, bó gối nhìn trời đang mưa, quên tất thảy mọi chuyện đang diễn ra xung quanh. Tôi thấy nhớ nhà, nhớ những người cũ, và nhớ bản thân tôi nữa. Tôi nghĩ là mình đã đi xa những ngày đó lắm rồi, nhưng sao tôi vẫn chẳng bao giờ quên dù chỉ một chuyện nhỏ nhặt nào đấy về cái mà ngta vẫn gọi là quá khứ. Đúng rồi, ai vứt bỏ lịch sử thì không thể tiến tới tương lai. Phải vậy không?

Tôi thấy tôi đang thay đổi. Dần dần. Tôi cảm nhận đc điều ấy. Nhưng tôi cũng cảm nhận đc cái "cốt lõi" của tôi thì vẫn thế, tức là tôi vẫn mơ mộng nhiều và nhạy cảm nhiều, vẫn dịu dàng tình yêu với đời và với những người thân yêu. Chỉ là trách nhiệm nhiều mà thời gian thì ngắn, đôi khi tôi phải vội vàng để xoay xở sao không cho bị thụt lùi. Tôi không tin trên đời này người tốt, kẻ xấu là bẩm sinh, chúng ta sống như thế nào là cách chúng ta chọn mà thôi. Như là tôi có thể sống toan tính, tôi có thể đẩy người khác xuống để mình cao hơn, tôi có thể thảo mai hay tôi đủ thông mình để biết cách làm sao cho mình có lợi, nhưng tôi không muốn sống như thế. Tôi muốn sống một cuộc sống thật là ý nghĩa, đc mất hơn thua để mà làm gì, khi tôi thật sự muốn sau tất cả mọi điều, sau cùng, còn lại với tôi là một tình yêu nồng nàn với cuộc sống và một niềm tin rằng tôi đã sống ĐỦ và sống ĐẸP. Với tâm thế như vậy, tôi luôn give the best of mine mỗi ngày trôi qua và try to be nicest với tất cả mọi người. Tôi tự nhận không có kẻ thù, tức là tôi không xem ai là kẻ thù cả. Không phải là "tha thứ là sự trả thù tốt nhất" như mọi ng vẫn hay nói vs nhau, tôi không thích quan điểm đó. Đã chấp nhận tha thứ mà còn nghĩ đó là sự trả thù thì có phải là tha thứ đâu! Tôi cũng có không thích ng này ng kia, vì phải có ghét thì mới biết thế nào là yêu, nhưng những ng đó thường k đọng lại trong đầu tôi lâu. Tôi ít có cảm giác hậm hực một ai đó rồi nghĩ về họ, rồi tức tối, rồi tìm cách chiến đấu lại. Tôi hầu như chưa bao giờ như thế. Những ng tôi ghét tôi ko dành một giây nào để nghĩ về họ cả và vì thế tôi chẳng bao giờ có ý định trả thù ai, ngươc lại, tôi vẫn cố gắng tử tế với họ, mà thực ra tôi đã ghét ai thì thường tôi sẽ tự sắp xếp sao cho khoảng cách giữa tôi vs ng đó xa nhất có thể để chẳng bao giờ chạm mặt nhau nữa.

Mẹ tôi vừa gọi cho tôi, cuối tuần nào mẹ tôi cũng gọi để "tâm sự", mà chủ yếu là tôi ngồi nghe mẹ phàn nàn hết chuyện này qua chuyện khác, từ chuyện cuối năm việc nhiều ghê tới chuyện cuối tuần không có ai rủ đi chơi chán quá. Nói chán chê mê mải mẹ hỏi tôi, còn con có việc gì buồn chán ko. Tôi bảo ko. Mẹ tôi mắng tôi, nói chuyện vs mày chán quá, lần nào hỏi cũng ko có việc gì, bộ là cỗ máy hay sao mặt lúc nào cũng nhe nhởm thế, chả bao giờ thấy buồn bã cả, chưa thấy ai chia tay ng yêu và từ trc đến giờ hỏi chả bao giờ kêu buồn. Nguyên văn rất là dài mà tôi chỉ nhớ có chừng đó. Tôi bật cười. Mẹ không phải ng đầu tiên bảo với tôi như thế. Tôi cũng ko phải lần đầu bị ng khác tức giận vì ko chịu chia sẻ. Nhưng mà chắc là mỗi ng một tính, sinh ra đã ko quen việc chia sẻ kể khổ rồi thì biết làm sao giờ??? Nhật bảo tôi đừng giấu cho riêng mình rồi khổ tâm, nhưng mà tôi đã quen như vậy rồi nên thực ra tôi không thấy khổ tâm lắm. Thật đấy. Rồi tôi nói chuyện vs em tôi, tôi hỏi sao rồi dạo này thế nào, thế là nghe nó than từ Ielts khó quá chị ơi biết bao giờ mới đạt đc 6.0 đến chuyện ở nhà toàn bị ba mẹ mắng ra đường thì bạn bè chả ra gì. Tôi bảo, mới nghe mẹ than chán xong giờ đến mày than chán sao 2 con ng cùng than chán ấy ko ngồi lại chơi vs nhau cho hết chán nhỉ. Đấy, điều tôi thấy là hầu hết mọi ng đều quá bận rộn để tìm ra cái làm mình khổ mà không dành thời gian để nghĩ làm sao cho hết khổ. Tôi nói với mẹ tôi, bất hạnh của con người là ở chỗ ngta luôn nghĩ mình bất hạnh.

Mẹ tôi từng nói với tôi, không biết lúc sinh tôi mẹ ăn cái gì mà đẻ ra tôi như bà già đắng như vậy. Từ nhỏ tôi đã hơi khác người một chút, 3 tuổi tôi chỉ thích chơi organ, niềm say mê lớn nhất của tôi là đánh đàn. 4 tuổi tôi đã biết đọc và nói tiếng anh, tôi nhận ra tôi còn thích văn chương bên cạnh việc ngồi vào cây đàn và chơi những bản nhạc từ sáng đến tối. Có lần, tôi chui vào một góc thư viện cơ quan mẹ đọc sách say mê đến mức bảo vệ tưởng ko còn ai nữa khóa cửa lại làm mẹ tôi đc một phen hết hồn. Chắc nhiều người vẫn ko biết tôi biết đọc từ rất sớm và tự học chứ chẳng ai dạy cả. Ngày nhỏ tôi rất thích đọc, ăn cơm có thể bỏ chứ đọc sách và chơi đàn thì không bỏ đc. Tôi rất nhớ tuổi thơ, nơi mà tâm hồn tôi đc nuôi dưỡng và lớn lên. Cho dù sau này có đi đến đâu và làm những việc gì, cũng không quên một thời từng rơi nước mắt vì những cảm xúc dung dị và rất đỗi dịu dàng ấy.

Hôm nay thì thấy nhớ rất nhiều điều. Cảm thấy vui vẻ nên tôi muốn vào blog và viết một chút. Giữa một chốn bộn bề và náo nhiệt, chúng ta có một chút cảm xúc để cùng chia sẻ với nhau, phải ko? Bạn bè tôi giờ ko nhiều người còn giữ thói quen viết blog nữa. Tôi thấy cũng buồn, nhưng mà cuộc sống là vậy, ngta bước vào bước ra và thay đổi rất nhiều. Tôi ít khi trông mong mọi ng phải luôn ở đấy và yêu thương tôi nhé, tôi cũng ít đợi chờ cuộc đời luôn đối xử tử tế với tôi, và tôi cảm thấy tôi hay có cảm giác bình an trong đời là vì tôi ít trông đợi. Tôi không nghĩ mẹ tôi phải đối xử vs tôi thật tốt vì mẹ là mẹ của tôi, hay bạn thân không nên làm tôi thất vọng vì nó là bạn thân của tôi, hay ng này ng kia phải quan tâm đến tôi vì tôi luôn quan tâm đến họ. Không. Nếu mà vì đc một cái gì thì mới làm thì đó không phải là tôi. Nhiều ng bảo tôi sống mà không nghĩ cho mình thì thua thiệt lắm, nhưng ngta ko biết chính vì sống mà ôm khư khư cái tư tưởng làm chuyện gì cũng nghĩ mình sẽ đc gì nó làm chúng ta mỏi mệt thêm chứ chẳng đc cái ích gì. Tôi luôn nghĩ, nếu con ng gạt đc một phần sân si qua một bên chắc là họ sẽ an nhiên hơn nhiều, và tất nhiên, hạnh phúc hơn. Nhưng mà thôi, đó cũng không phải là chuyện của tôi, lo chi cho mệt đầu. Đó, tôi lại đang sân si. Haha. Nghĩ mà cũng sợ mệt đầu nữa. Làm gì cũng sợ bị thiệt thì chắc chẳng ai làm cái gì đâu, ngồi đó chơi thôi cho vui nhỉ???

Sẵn đang nói về tình trạng xã hội, nói luôn là tôi thấy càng ngày ng huênh hoang thì nhiều, mà ng khiêm tốn thì ít. Từ nhỏ, tôi đã đc dạy là phải khiêm tốn. Trên trời còn có trời, không bao giờ đc nghĩ mình là nhất. Tôi không có ý kiến gì về những kẻ thích khoe khoang, tôi chỉ mong những bạn đang đọc đến những dòng chữ này (vì sao mà từ khi tôi ko public blog nữa các bạn vẫn vào đây và đọc blog của tôi, ít ra là vì các bạn tin tôi đúng ko), vậy thì tôi thật tâm khuyên các bạn, đừng bao giờ khoe khoang. Không phải vì tôi ghét những kẻ khoe khoang (các bạn k cần quan tâm đến tôi làm gì), mà chính cái đức tính khiêm tốn sẽ mở cho bạn rất nhiều cơ hội mà ngay cả bạn cũng không ngờ. Tất cả những người thực sự giỏi mà tôi từng gặp (nhấn mạnh 2 chữ "thực sự") không bao giờ nghĩ họ giỏi và nghĩ họ cần phải cho ng khác biết là họ giỏi. Tất nhiên không phải họ nghĩ họ không giỏi nhưng cái thời gian nghĩ giỏi hay ko giỏi đó họ dùng để phát triển bản thân. Có một sách tâm lí từng nói rằng, những kẻ luôn mồm bảo mình giỏi là những kẻ nghĩ mình không giỏi, nên mới cần thuyết phục ng khác. Vì thế khi tôi gặp bất cứ ai đang huênh hoang về tài năng của chính mình, tôi biết đó là một người không tự tin. Nhiều ng trong chúng ta cứ nghĩ mấy kẻ thích khoe khoang là vì họ nghĩ mình rất giỏi, thực ra là ngược lại đấy mọi ng ạ! Từ khi qua Sing tôi "đc" gặp rất nhiều ng thích khoe khoang, một đứa bạn của tôi còn bảo, cảm tưởng tụi VN bị hoang tưởng. Tôi không có ý kiến về chuyện ng khác, vì thực ra tôi k chơi vs họ để tìm hiểu nhưng ý kiến cá nhân của tôi, khiêm tốn thực sự là một đức tính đáng quí và trân trọng, và chắc chắn nó sẽ đem lại cho bạn một kết quả tốt! Trust me!

Tự dưng nói đến kết quả lại nhớ về bài thi huhu môn cuối cùng thực sự là challenging. Mỗi một kì thi qua tôi cảm giác như một cái khăn bị vắt cạn nước vậy. Mệt mỏi vô cùng. Thi cử bên này khá khắc nghiệt, nhất là với trường tôi, A thì như hái sao trên trời còn lơ mơ phát thì fail luôn chứ chẳng chơi. Đã thế thi xong còn vắt chăn lên cổ chạy về thu dọn nốt đồ qua nhà mới và ra sân bay. Chưa kể còn hẹn đi mua socola với anh trai VN và hẹn ăn tối với hai bạn Sing gốc Tàu nữa ko biết có phân thân đc ko đây. Cố gắng nhé. Cuối năm rồi ai cũng tất bật mà, nhỉ??? Tôi rất thích Noel và thời điểm cuối năm, khi một năm dài mệt nhoài bận rộn, chúng ta có dịp ngồi lại bên nhau vào mùa đông, kể cho nhau nghe những câu chuyện và cho phép mình sống chậm lại một chút. Thành phố yêu thương của tôi ơi, có nhớ tôi và những câu chuyện bên hạt dẻ nóng cafe ấm không? Vali hành lí của tôi đã sẵn sàng, tôi sắp trở về bên người rồi đây! Ôi rộn rã. Hãy trao nhau những ánh mắt rộn rã tươi vui! 








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét