I keep writing this with a hope that one day I will meet you and show you how was life I have lived before you come.
Zany

14 thg 11, 2012
Is there anyone can make you smile, in the world full of sadness?
Tôi vốn dĩ không phải là một đứa ngại những lời đồn đại. Nói thế chứ nói nữa thì cũng không thành vấn đề. Mình sống như thế nào thì mình biết, cùng lắm là gia đình, bạn bè, những người quan trọng và ý nghĩa biết là đc. Tôi không để tâm đến những người không liên quan, hoàn toàn không để tâm, thứ nhất là tính tôi nó như vậy, thứ hai là tôi cũng không có thời gian, và vì vốn dĩ cuộc đời là sống thực chứ không phải làm quảng cáo, tôi không có hứng đi khuếch trương những điều mình đã làm và làm người ta có hứng thú với tôi. Tôi có hứng thú với chính mình và chính cuộc sống này là được. Công nhận bên này tôi có ít bạn, điện thoại tôi cũng không có chức năng soạn thảo tiếng Việt, mà tôi cũng không phải là một đứa thích có nhiều bạn bè xung quanh từ trc đến giờ. Nói thẳng luôn là tôi chọn bạn mà chơi, không phải ai tôi cũng chơi. Mấy đứa con gái mặc váy ngắn cũn cỡn nói một câu văng tục mười từ và mấy thằng con trai ngoài việc đốt tiền ba mẹ nhằm giúp đất nước Singapore thêm giàu mạnh và khoe mẽ rởm đời tôi chỉ thấy rẻ tiền và nhạt nhẽo. Miệng còn đang ăn những đồng tiền ba mẹ đút vào thì đừng mở nó ra đánh giá người khác.
Việc thân thiết với thầy giáo thì sao? Tôi chẳng thấy có gì sai ở đây cả. Thầy giáo thì cũng là người vậy, mà người với người thì cứ hợp nhau, quí nhau thì thân nhau thôi. Chúng tôi thực sự là những người bạn. Chúng tôi có những điểm giống nhau về tính cách, chúng tôi hợp nhau về quan điểm, thì chúng tôi làm bạn. Bạn bè thì ngoài giờ học gặp gỡ nhau, nói chuyện, ăn uống, cafe, chia sẻ về công việc, cuộc sống, có gì sai? Chẳng lẽ chỉ vì đó là thầy giáo mà không đc đi ăn với nhau, không đc nói chuyện thân mật và cười đùa vui vẻ? Rồi thầy giáo và học trò thì không đc đi xe cùng nhau? Giờ có 1 chiếc xe chẳng lẽ đi chơi cùng nhau người đi xe oto người đi xe buýt? Tôi vốn không có nhiều bạn, nhưng nếu đó là bạn tôi, tôi luôn đối xử hết lòng. Cuối cùng, lại vì những bàn tán không đâu mà những người đang bàn tán chắc người ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi phải làm như không quen không biết bạn bè của mình, đối xử lạnh lùng. Tôi thì k quan tâm, nhưng tôi quan tâm cho ng khác! Thế mà dường như vẫn chưa vừa lòng thiên hạ, đi học về cũng có người đi theo để tò mò xem tôi đi với ai, lên xe gì. Điện thoại mà nghe nói tiếng anh là lại xúm xít hóng hớt dỏng tai lên nghe. Thôi thì cứ nghe đi, đằng nào tôi cũng chả có đứa bạn nào người Việt.
Thực sự những ngày này tôi bận rộn, và hạnh phúc. Tôi cảm ơn Singapore đã đem lại cho tôi niềm bận rộn vì được làm những việc mình thích, được theo đuổi ước mơ của tôi, cho tôi biết tôi thực sự muốn gì và phải làm gì để có đc những cái tôi muốn. Cảm ơn Singapore đã cho tôi một tuổi 20 đáng nhớ đầy dấu ấn với những niềm vui, nỗi buồn đong đầy; những nỗi cô đơn sống cùng tôi qua ngày tháng và làm cho tôi mạnh mẽ dần lên trong thế giới này. Và cũng cảm ơn Singapore vì cho tôi những con người thật tuyệt, những mối quan hệ sâu sắc mà tôi cứ tưởng khi xa Việt Nam tôi chẳng còn có thể tìm đc những tình cảm như thế nữa. Tôi có nàng thơ Rachael. Tôi có một người chị gái chăm lo cho tôi hết mực như ruột thịt, nhắc tôi ăn, nhắc tôi ngủ, có gì cũng cho tôi, từ hộp cơm, quả táo, đến mĩ phẩm, thuốc nhỏ mắt, sữa tắm, kem dưỡng da. Biết tôi mới hậu đậu làm mất dù, ngày mai, chị đã đưa ngay cho tôi cái dù chị biết tôi thích, Burberry hồng! Chị chăm lo cho tôi từ cái nhỏ nhất, chị bảo, cuộc sống này rồi sẽ rất phức tạp, nhưng em đừng sợ, vì em luôn có chị, let me be the strength when you are weak, let me be the light when you are blur, and let me be your sister, let me be your life. Tôi đã từng sụt sùi muốn khóc khi chị ôm tôi và bảo, em rất quan trọng với chị, rồi lại bật cười ngay khi chị nói tiếp, hơn cả chồng sắp cưới của chị nữa. Tôi vốn rất dễ cảm động khi ai đó nói với tôi rằng, tôi quan trọng với họ, và họ cần tôi. Tôi thực sự muốn cảm ơn cuộc sống này, khi tôi quá may mắn, tôi có những mối lương duyên hết sức đặc biệt, dẫu chúng tôi chẳng phải ruột thịt, họ hàng, máu mủ, chúng tôi là những ng lạ, nhưng yêu thương và chăm sóc nhau một cách chân tình và tha thiết. Mặc dù đến từ những nền văn hóa khác nhau, đất nước khác nhau, nhưng chúng tôi có cùng tính cách, cách suy nghĩ và hợp nhau đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Những mối quan hệ này gần như là không thể tìm thấy trong một đất nước công nghiệp phát triển lạnh lùng vốn có như Singapore. Nhưng tôi đã tìm thấy, và tôi sẽ không để lạc mất, một người chị gái xinh đẹp, giỏi giang, và đặc biệt rất hiểu tôi. Những lúc chúng tôi tâm sự đến đoạn gây cấn mà tiếng anh không đủ để diễn tả cảm xúc, chị nhăn mày nhíu mặt khổ sở hỏi tôi, nhưng mà em hiểu ý chị nói gì đúng không? Tôi không nói gì, mỉm cười nhìn chị. Thế đấy, nếu yêu thương và thấu hiểu nhau rồi, chẳng có gì có thể là rào cản đc nữa, kể cả ngôn ngữ.
Tôi có nhiều ước mơ, nhưng mọi thứ đều rất đơn giản. Tôi muốn làm việc thật chăm chỉ để đạt đc ước mơ của mình, và có thể kiếm ra nhiều tiền để tự mình lo đc cho mình. Sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, đến về căn nhà nhỏ, có thể nấu những món ăn thật ngon, giặt giũ gấp ủi những bộ quần áo xinh xắn, thơm tho, rồi dọn dẹp phòng ốc gọn gàng, rồi lại tắm rửa, học bài, làm việc, và kết thúc một ngày bằng một giấc ngủ khoan khoái. Chỗ chị gái ở khá xa chỗ tôi, nhưng chẳng quản nắng mưa, chỉ cần tôi cần, chị nhất định sẽ đến. Chúng tôi mua sơn màu xanh lá cây màu mà cả 2 chị em thích để sơn lại cả phòng, kê lại giường, mua chăn ga gối nệm, bàn học sắp xếp thật ngăn nắp, gọn gàng, rồi cũng lau nhà, hút bụi, quét dọn. Lần đầu tiên tôi sống một mình trong một căn nhà như vậy. Ngày mới qua tôi ở hostel, rồi ra riêng thì ở với 3 ng khác. Cuộc sống một mình thực ra không làm người ta cô đơn. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì mình đc là mình, và sống cuộc sống mình ước mơ. Mọi điều phía trước còn nhiều thử thách, nhưng tôi không phải là một đứa dễ bỏ cuộc, nên hãy cứ giữ trọn niềm tin! Còn những lời đồn đại của thiên hạ, tôi cũng không còn để ý nữa. Vì những người không hiểu mình mà làm buồn lòng người yêu thương mình thì không tốt.
Tôi là một đứa không thích đi lùi, lâu lâu tôi có đứng yên, nhưng cơ bản vẫn là muốn tiến lên phía trước. Vì cuộc đời này rất đẹp, và khát vọng sống trong tôi rất đầy. Trong tay tôi có yêu thương, tôi chẳng sợ gì cả. Tôi có những con người đặc biệt vẫn thường nhắn cho tôi rằng, họ, và mùa Đông, đang đợi tôi ở nhà. Tôi có những người đang từng ngày ở cạnh và yêu thương, quan tâm từng điều nhỏ nhất. Khi tôi buồn, họ sẽ nhận ra rất nhanh và ôm tôi vào lòng, nắm lấy tay tôi và bảo, I'll protect you I promise. Hôm qua rất khuya, tôi còn nhận đc tin nhắn từ VN của Dz: "You dont know you are beautiful, and that's what makes you beautiful". Hôm nay ở lại làm project đến tối mịt, về thì gặp trời mưa, đứng bung dù đứng đợi bus, lại nhận đc tin nhắn của một người: "Look on the right. I'll drive you home. I dont want you get wet" làm tôi ngạc nhiên không thốt nên lời. Về đến nhà thì chị gái đang đứng đợi, chị đến tận nhà để đưa 70$ cho tôi mượn vì nhớ trong ví tôi đã hết tiền, chị không muốn trời mưa tôi phải mò ra ATM xa lắc. Mỗi ngày, cuộc sống lại nhẹ nhàng gửi những điều dễ thương cho tôi như thế, như bảo tôi rằng, đừng buồn nữa, chỉ cần cố gắng, mọi thứ rồi sẽ đc đáp trả, vì cuộc đời này vốn dĩ rất công bằng...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét