Nói thật là tôi bị bực mình vì mùa đông đã không đến. Tôi không hiểu sao cái tâm trạng khó chịu dấm dẳng ấy cứ đi theo tôi không dứt. Nghĩ đến là tôi lại thấy khó chịu. Hôm nay tôi gặp bạn, bạn nói, htrc ngồi xem lại ảnh cấp 1, cái mặt tôi lúc nhỏ đã chau lại nhìn kiểu đúng khó tính luôn rồi. Tôi ừ hử, ảnh tôi chụp vs lớp cuối năm, lớp 1, lớp 2, đã luôn như thế.
Nhưng mà tôi thật sự thấy bực bội. Tôi tự hỏi hay tôi nhiều chuyện bày đặt quá, hay rảnh rỗi quá nên sinh sự. Có ai thấy buồn bực vì tháng 12 rồi mà mùa đông vẫn cứ trốn ở đâu mất không? Tôi cảm giác như mình đi xa về, có hẹn với một người, mà đứng đợi mãi ng ta cũng chưa đến. Cái tâm trạng hồi hộp, háo hức, mong chờ, nó biến thành sốt ruột, thất vọng và tức giận. Cái thời tiết này làm tôi không muốn gặp ai đó, vào quán cafe nào đó, hay ra đường phố để làm gì. Tôi không có hứng. Vì tôi cảm thấy thật sự thất vọng với cái kiểu tháng 12 như thế này. Đây không phải là tháng 12 mà tôi từng biết.
Bạn bè tìm cách liên lạc với tôi. Chắc họ cũng sốt ruột với tôi như tôi sốt ruột với mùa đông vậy. Tôi là một đứa quái đản với những suy nghĩ trái chiều lái xe chạy trong con đường trong đầu mình. Tôi thấy mình không quen với những cuộc nói chuyện xã giao và sợ những mối quan hệ đang dần bay màu. Tôi thấy hơi cô đơn. Không rõ vì sao nữa. Và buồn.
Nhiều người vào hỏi chuyện chia tay ng yêu. Tôi thực sự thấy phiền. Không phải vì tôi đau buồn khi nhắc lại chuyện cũ, mà là tôi thấy phiền. Chỉ có thế. Tôi biết ngta quan tâm nhưng hỏi đi hỏi lại 1 chuyện và trả lời đi trả lời lại 1 chuyện vừa nhàm chán vừa phiền toái. Bạn bảo cũng vì tôi không viết gì về anh ấy nữa mà im luôn nên ngta không hiểu nổi có việc gì xảy ra. Ai chơi với tôi cũng biết tính của tôi không nói và không viết về những ng tôi không thích, thế nên cái chuyện viết về Ex là phạm trù xa xỉ. Nếu mà thích thì tôi đã không chia tay. Hết.
À mà nói như vậy không có nghĩa tôi thù ghét hay căm hận gì Ex nhé. Tôi sợ những ng hay xuyên tạc ý nghĩa hay bóp méo sự thật lắm. Không yêu không thích nó không đồng nghĩa với ghét. Không thích thì là không thích thôi. Mà tôi thì là vậy, đã không ưa thì tôi hiếm khi dành thời gian để nghĩ đến. Não tôi có chức năng tự đào thải khá nhanh, tim thì chậm hơn nên đến giờ nó vẫn cần thời gian để tĩnh dưỡng. Vì tôi thực sự có buồn, nhưng tôi không tiếc. Không có gì để tiếc, nếu có thì đó là thời gian. Nhưng mà nghĩ lại tôi cũng không thấy tiếc thời gian lắm, vì nó cũng đem lại cho tôi nhiều bài học chứ không phải là không. Khoảng thời gian quyết định bước đi một mình là khoảng thời gian tôi cứng cáp nhất. Thế giới của tôi mở ra rộng hơn với cả những cơ hội và thử thách, những háo hức và run sợ. Tôi tập mạnh mẽ vì không còn ai đó để dựa dẫm nữa, kể cả tinh thần. Nhưng rồi cuộc sống vẫn cho tôi thấy rằng, không có một mất mát nào trên đời lại không có sự bù đắp. Chia tay Ex, tôi thân hơn vs anh trai ng Việt Nam, lúc nào cũng gọi tôi là ê con quỉ nhỏ. Trong chuyến đi lặn lội tìm nhà mới, quá vô tình, tôi quen biết chị, Angel, giờ là chị gái Apple của tôi. 2 ng đều thương yêu tôi hết mực, theo 2 cách riêng. Một ng anh tôi có thể lâu lâu đôi chút (thực ra always) giả vờ đành hanh để đc chiều chuộng, và 1 ng chị gái sống tình cảm tôi có thể ngồi khóc cùng. Ngày cuối cùng tôi ở Sing, chuyển hết đồ từ nhà cũ sang nhà mới, tôi đứng nhìn anh trai khệ nệ vác hết thùng này đến vali kia từ phòng tôi ở tầng 8 xuống tầng trệt, rồi chị gái đánh xe oto đến chở tất cả vali hành lí đến nhà mới sắp xếp cho tôi, tôi muốn khóc vì cảm thấy mình quá may mắn. Một chị cùng phòng cũ tôi hỏi, bạn em ở đâu ra mà tốt thế. Vì ng ta không tin ở Singapore lại có đc những tình cảm chân thành thế này, đó cũng là một sự bù đắp lớn lao mà tôi sẽ luôn ghi nhớ trong mình.
Tôi nhớ tới Việt. Trc khi chia tay ở Sài Gòn, Việt chúc tôi sẽ tìm đc một người thật là phù hợp với tôi. Tôi vui vẻ bảo Việt, ng phù hợp thì quá tốt nhưng chắc phải kiếm thêm vài ng k phù hợp nữa để thực sự biết ai mới là ng phù hợp vs mình. Chị gái ng Indo trc khi chia tay tôi ở Sing đã bảo với tôi rằng, em too good to be true nên em sẽ phải đợi rất lâu mới có người nhìn đc vẻ đẹp thật sự của em. Em đừng sốt ruột và buồn nhé. Tôi ôm chị, thực ra là tôi không hề sốt ruột và buồn, vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Tôi đã nhìn trc 2013 thực sự là một năm nhiều thử thách của tôi. Đời sống tình cảm thì vẫn luôn phong phú không cần phải có bạn trai. Nếu có thì phải ra trò một tí, không lại tốn thời gian. Mọi người đừng trách, vì tôi là một calendar girl nên tôi hay sợ tốn thời gian lắm. Lúc nào cũng có cảm giác lo âu thời gian đang chảy cạn, nên "bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời"!
![]() | |
Calendar Girl. "Stay hungry. Stay foolish." |
"Stay hungry. Stay foolish." Câu quote ưa thích nhất của tôi. Tôi tự viết nó lên tay mình trong một buổi học trong lớp. Tôi cũng có nhiều tình cảm với tấm ảnh này, thời gian không đứng chờ đợi ai bao giờ, vì thế, hãy luôn khao khát, hãy cứ dại khờ...