Zany

Zany

16 thg 12, 2012

1712. Mùa đông, em ở đâu?


Nói thật là tôi bị bực mình vì mùa đông đã không đến. Tôi không hiểu sao cái tâm trạng khó chịu dấm dẳng ấy cứ đi theo tôi không dứt. Nghĩ đến là tôi lại thấy khó chịu. Hôm nay tôi gặp bạn, bạn nói, htrc ngồi xem lại ảnh cấp 1, cái mặt tôi lúc nhỏ đã chau lại nhìn kiểu đúng khó tính luôn rồi. Tôi ừ hử, ảnh tôi chụp vs lớp cuối năm, lớp 1, lớp 2, đã luôn như thế. 

Nhưng mà tôi thật sự thấy bực bội. Tôi tự hỏi hay tôi nhiều chuyện bày đặt quá, hay rảnh rỗi quá nên sinh sự. Có ai thấy buồn bực vì tháng 12 rồi mà mùa đông vẫn cứ trốn ở đâu mất không? Tôi cảm giác như mình đi xa về, có hẹn với một người, mà đứng đợi mãi ng ta cũng chưa đến. Cái tâm trạng hồi hộp, háo hức, mong chờ, nó biến thành sốt ruột, thất vọng và tức giận. Cái thời tiết này làm tôi không muốn gặp ai đó, vào quán cafe nào đó, hay ra đường phố để làm gì. Tôi không có hứng. Vì tôi cảm thấy thật sự thất vọng với cái kiểu tháng 12 như thế này. Đây không phải là tháng 12 mà tôi từng biết.

Bạn bè tìm cách liên lạc với tôi. Chắc họ cũng sốt ruột với tôi như tôi sốt ruột với mùa đông vậy. Tôi là một đứa quái đản với những suy nghĩ trái chiều lái xe chạy trong con đường trong đầu mình. Tôi thấy mình không quen với những cuộc nói chuyện xã giao và sợ những mối quan hệ đang dần bay màu. Tôi thấy hơi cô đơn. Không rõ vì sao nữa. Và buồn.

Nhiều người vào hỏi chuyện chia tay ng yêu. Tôi thực sự thấy phiền. Không phải vì tôi đau buồn khi nhắc lại chuyện cũ, mà là tôi thấy phiền. Chỉ có thế. Tôi biết ngta quan tâm nhưng hỏi đi hỏi lại 1 chuyện và trả lời đi trả lời lại 1 chuyện vừa nhàm chán vừa phiền toái. Bạn bảo cũng vì tôi không viết gì về anh ấy nữa mà im luôn nên ngta không hiểu nổi có việc gì xảy ra. Ai chơi với tôi cũng biết tính của tôi không nói và không viết về những ng tôi không thích, thế nên cái chuyện viết về Ex là phạm trù xa xỉ. Nếu mà thích thì tôi đã không chia tay. Hết.

À mà nói như vậy không có nghĩa tôi thù ghét hay căm hận gì Ex nhé. Tôi sợ những ng hay xuyên tạc ý nghĩa hay bóp méo sự thật lắm. Không yêu không thích nó không đồng nghĩa với ghét. Không thích thì là không thích thôi. Mà tôi thì là vậy, đã không ưa thì tôi hiếm khi dành thời gian để nghĩ đến. Não tôi có chức năng tự đào thải khá nhanh, tim thì chậm hơn nên đến giờ nó vẫn cần thời gian để tĩnh dưỡng. Vì tôi thực sự có buồn, nhưng tôi không tiếc. Không có gì để tiếc, nếu có thì đó là thời gian. Nhưng mà nghĩ lại tôi cũng không thấy tiếc thời gian lắm, vì nó cũng đem lại cho tôi nhiều bài học chứ không phải là không. Khoảng thời gian quyết định bước đi một mình là khoảng thời gian tôi cứng cáp nhất. Thế giới của tôi mở ra rộng hơn với cả những cơ hội và thử thách, những háo hức và run sợ. Tôi tập mạnh mẽ vì không còn ai đó để dựa dẫm nữa, kể cả tinh thần. Nhưng rồi cuộc sống vẫn cho tôi thấy rằng, không có một mất mát nào trên đời lại không có sự bù đắp. Chia tay Ex, tôi thân hơn vs anh trai ng Việt Nam, lúc nào cũng gọi tôi là ê con quỉ nhỏ. Trong chuyến đi lặn lội tìm nhà mới, quá vô tình, tôi quen biết chị, Angel, giờ là chị gái Apple của tôi. 2 ng đều thương yêu tôi hết mực, theo 2 cách riêng. Một ng anh tôi có thể lâu lâu đôi chút (thực ra always) giả vờ đành hanh để đc chiều chuộng, và 1 ng chị gái sống tình cảm tôi có thể ngồi khóc cùng. Ngày cuối cùng tôi ở Sing, chuyển hết đồ từ nhà cũ sang nhà mới, tôi đứng nhìn anh trai khệ nệ vác hết thùng này đến vali kia từ phòng tôi ở tầng 8 xuống tầng trệt, rồi chị gái đánh xe oto đến chở tất cả vali hành lí đến nhà mới sắp xếp cho tôi, tôi muốn khóc vì cảm thấy mình quá may mắn. Một chị cùng phòng cũ tôi hỏi, bạn em ở đâu ra mà tốt thế. Vì ng ta không tin ở Singapore lại có đc những tình cảm chân thành thế này, đó cũng là một sự bù đắp lớn lao mà tôi sẽ luôn ghi nhớ trong mình.


Tôi nhớ tới Việt. Trc khi chia tay ở Sài Gòn, Việt chúc tôi sẽ tìm đc một người thật là phù hợp với tôi. Tôi vui vẻ bảo Việt, ng phù hợp thì quá tốt nhưng chắc phải kiếm thêm vài ng k phù hợp nữa để thực sự biết ai mới là ng phù hợp vs mình. Chị gái ng Indo trc khi chia tay tôi ở Sing đã bảo với tôi rằng, em too good to be true nên em sẽ phải đợi rất lâu mới có người nhìn đc vẻ đẹp thật sự của em. Em đừng sốt ruột và buồn nhé. Tôi ôm chị, thực ra là tôi không hề sốt ruột và buồn, vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Tôi đã nhìn trc 2013 thực sự là một năm nhiều thử thách của tôi. Đời sống tình cảm thì vẫn luôn phong phú không cần phải có bạn trai. Nếu có thì phải ra trò một tí, không lại tốn thời gian. Mọi người đừng trách, vì tôi là một calendar girl nên tôi hay sợ tốn thời gian lắm. Lúc nào cũng có cảm giác lo âu thời gian đang chảy cạn, nên "bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời"!


Calendar Girl. "Stay hungry. Stay foolish."

"Stay hungry. Stay foolish." Câu quote ưa thích nhất của tôi. Tôi tự viết nó lên tay mình trong một buổi học trong lớp. Tôi cũng có nhiều tình cảm với tấm ảnh này, thời gian không đứng chờ đợi ai bao giờ, vì thế, hãy luôn khao khát, hãy cứ dại khờ...


15 thg 12, 2012

Stand still.



Tôi nghe bản nhạc cũ kĩ của Badfinger và cảm thấy mình rất buồn.

Tôi không sợ bạn bè không còn ở bên tôi, mà tôi sợ cảm giác như họ không còn ở bên tôi. Đó là cảm giác xa cách dù người gần ngay trước mặt. 

Mùa đông đã không về nơi đây. Tôi cũng buồn vì điều đó nữa. Tôi biết bạn bè rồi sẽ đến và xua tan đi màn đêm trong tâm hồn tôi, giống như tôi tin họ sẽ tìm đc cái công tắc đèn nơi căn phòng tôi đang ngồi và bật nó lên vậy. Nhưng giờ này, ngồi đây một mình, tôi vẫn cảm thấy tại sao tôi lại buồn bã đến như vậy. Những cuộc điện thoại, những tin nhắn, tôi chẳng biết tôi có cần chúng không nữa?

Vẫn biết đó là qui luật của cuộc sống, vậy mà bài hát xưa cũ không ngờ lại làm tôi buồn đến như vậy. Suy cho cùng, chúng ta luôn là người ngoài của một ai đó. 

Tôi là một đứa kì quặc. Nếu bạn biết.

"...We really need a friend
And friends are hard to find
And harder still to keep
Lonely you
Lonely me."
 

9 thg 12, 2012

Chủ Nhật. Suy nghĩ ngày mưa.



Chủ Nhật. Tỉnh dậy thì đã thấy trời mưa nặng hạt lắm. Tôi mở cửa sổ, đứng nhìn. Cái cảnh tượng đó đẩy trí óc tôi đi thật xa, về những ngày xưa, ngày mà tôi còn nhỏ, hay ngồi trên cái giường ọp ẹp, bó gối nhìn trời đang mưa, quên tất thảy mọi chuyện đang diễn ra xung quanh. Tôi thấy nhớ nhà, nhớ những người cũ, và nhớ bản thân tôi nữa. Tôi nghĩ là mình đã đi xa những ngày đó lắm rồi, nhưng sao tôi vẫn chẳng bao giờ quên dù chỉ một chuyện nhỏ nhặt nào đấy về cái mà ngta vẫn gọi là quá khứ. Đúng rồi, ai vứt bỏ lịch sử thì không thể tiến tới tương lai. Phải vậy không?

Tôi thấy tôi đang thay đổi. Dần dần. Tôi cảm nhận đc điều ấy. Nhưng tôi cũng cảm nhận đc cái "cốt lõi" của tôi thì vẫn thế, tức là tôi vẫn mơ mộng nhiều và nhạy cảm nhiều, vẫn dịu dàng tình yêu với đời và với những người thân yêu. Chỉ là trách nhiệm nhiều mà thời gian thì ngắn, đôi khi tôi phải vội vàng để xoay xở sao không cho bị thụt lùi. Tôi không tin trên đời này người tốt, kẻ xấu là bẩm sinh, chúng ta sống như thế nào là cách chúng ta chọn mà thôi. Như là tôi có thể sống toan tính, tôi có thể đẩy người khác xuống để mình cao hơn, tôi có thể thảo mai hay tôi đủ thông mình để biết cách làm sao cho mình có lợi, nhưng tôi không muốn sống như thế. Tôi muốn sống một cuộc sống thật là ý nghĩa, đc mất hơn thua để mà làm gì, khi tôi thật sự muốn sau tất cả mọi điều, sau cùng, còn lại với tôi là một tình yêu nồng nàn với cuộc sống và một niềm tin rằng tôi đã sống ĐỦ và sống ĐẸP. Với tâm thế như vậy, tôi luôn give the best of mine mỗi ngày trôi qua và try to be nicest với tất cả mọi người. Tôi tự nhận không có kẻ thù, tức là tôi không xem ai là kẻ thù cả. Không phải là "tha thứ là sự trả thù tốt nhất" như mọi ng vẫn hay nói vs nhau, tôi không thích quan điểm đó. Đã chấp nhận tha thứ mà còn nghĩ đó là sự trả thù thì có phải là tha thứ đâu! Tôi cũng có không thích ng này ng kia, vì phải có ghét thì mới biết thế nào là yêu, nhưng những ng đó thường k đọng lại trong đầu tôi lâu. Tôi ít có cảm giác hậm hực một ai đó rồi nghĩ về họ, rồi tức tối, rồi tìm cách chiến đấu lại. Tôi hầu như chưa bao giờ như thế. Những ng tôi ghét tôi ko dành một giây nào để nghĩ về họ cả và vì thế tôi chẳng bao giờ có ý định trả thù ai, ngươc lại, tôi vẫn cố gắng tử tế với họ, mà thực ra tôi đã ghét ai thì thường tôi sẽ tự sắp xếp sao cho khoảng cách giữa tôi vs ng đó xa nhất có thể để chẳng bao giờ chạm mặt nhau nữa.

Mẹ tôi vừa gọi cho tôi, cuối tuần nào mẹ tôi cũng gọi để "tâm sự", mà chủ yếu là tôi ngồi nghe mẹ phàn nàn hết chuyện này qua chuyện khác, từ chuyện cuối năm việc nhiều ghê tới chuyện cuối tuần không có ai rủ đi chơi chán quá. Nói chán chê mê mải mẹ hỏi tôi, còn con có việc gì buồn chán ko. Tôi bảo ko. Mẹ tôi mắng tôi, nói chuyện vs mày chán quá, lần nào hỏi cũng ko có việc gì, bộ là cỗ máy hay sao mặt lúc nào cũng nhe nhởm thế, chả bao giờ thấy buồn bã cả, chưa thấy ai chia tay ng yêu và từ trc đến giờ hỏi chả bao giờ kêu buồn. Nguyên văn rất là dài mà tôi chỉ nhớ có chừng đó. Tôi bật cười. Mẹ không phải ng đầu tiên bảo với tôi như thế. Tôi cũng ko phải lần đầu bị ng khác tức giận vì ko chịu chia sẻ. Nhưng mà chắc là mỗi ng một tính, sinh ra đã ko quen việc chia sẻ kể khổ rồi thì biết làm sao giờ??? Nhật bảo tôi đừng giấu cho riêng mình rồi khổ tâm, nhưng mà tôi đã quen như vậy rồi nên thực ra tôi không thấy khổ tâm lắm. Thật đấy. Rồi tôi nói chuyện vs em tôi, tôi hỏi sao rồi dạo này thế nào, thế là nghe nó than từ Ielts khó quá chị ơi biết bao giờ mới đạt đc 6.0 đến chuyện ở nhà toàn bị ba mẹ mắng ra đường thì bạn bè chả ra gì. Tôi bảo, mới nghe mẹ than chán xong giờ đến mày than chán sao 2 con ng cùng than chán ấy ko ngồi lại chơi vs nhau cho hết chán nhỉ. Đấy, điều tôi thấy là hầu hết mọi ng đều quá bận rộn để tìm ra cái làm mình khổ mà không dành thời gian để nghĩ làm sao cho hết khổ. Tôi nói với mẹ tôi, bất hạnh của con người là ở chỗ ngta luôn nghĩ mình bất hạnh.

Mẹ tôi từng nói với tôi, không biết lúc sinh tôi mẹ ăn cái gì mà đẻ ra tôi như bà già đắng như vậy. Từ nhỏ tôi đã hơi khác người một chút, 3 tuổi tôi chỉ thích chơi organ, niềm say mê lớn nhất của tôi là đánh đàn. 4 tuổi tôi đã biết đọc và nói tiếng anh, tôi nhận ra tôi còn thích văn chương bên cạnh việc ngồi vào cây đàn và chơi những bản nhạc từ sáng đến tối. Có lần, tôi chui vào một góc thư viện cơ quan mẹ đọc sách say mê đến mức bảo vệ tưởng ko còn ai nữa khóa cửa lại làm mẹ tôi đc một phen hết hồn. Chắc nhiều người vẫn ko biết tôi biết đọc từ rất sớm và tự học chứ chẳng ai dạy cả. Ngày nhỏ tôi rất thích đọc, ăn cơm có thể bỏ chứ đọc sách và chơi đàn thì không bỏ đc. Tôi rất nhớ tuổi thơ, nơi mà tâm hồn tôi đc nuôi dưỡng và lớn lên. Cho dù sau này có đi đến đâu và làm những việc gì, cũng không quên một thời từng rơi nước mắt vì những cảm xúc dung dị và rất đỗi dịu dàng ấy.

Hôm nay thì thấy nhớ rất nhiều điều. Cảm thấy vui vẻ nên tôi muốn vào blog và viết một chút. Giữa một chốn bộn bề và náo nhiệt, chúng ta có một chút cảm xúc để cùng chia sẻ với nhau, phải ko? Bạn bè tôi giờ ko nhiều người còn giữ thói quen viết blog nữa. Tôi thấy cũng buồn, nhưng mà cuộc sống là vậy, ngta bước vào bước ra và thay đổi rất nhiều. Tôi ít khi trông mong mọi ng phải luôn ở đấy và yêu thương tôi nhé, tôi cũng ít đợi chờ cuộc đời luôn đối xử tử tế với tôi, và tôi cảm thấy tôi hay có cảm giác bình an trong đời là vì tôi ít trông đợi. Tôi không nghĩ mẹ tôi phải đối xử vs tôi thật tốt vì mẹ là mẹ của tôi, hay bạn thân không nên làm tôi thất vọng vì nó là bạn thân của tôi, hay ng này ng kia phải quan tâm đến tôi vì tôi luôn quan tâm đến họ. Không. Nếu mà vì đc một cái gì thì mới làm thì đó không phải là tôi. Nhiều ng bảo tôi sống mà không nghĩ cho mình thì thua thiệt lắm, nhưng ngta ko biết chính vì sống mà ôm khư khư cái tư tưởng làm chuyện gì cũng nghĩ mình sẽ đc gì nó làm chúng ta mỏi mệt thêm chứ chẳng đc cái ích gì. Tôi luôn nghĩ, nếu con ng gạt đc một phần sân si qua một bên chắc là họ sẽ an nhiên hơn nhiều, và tất nhiên, hạnh phúc hơn. Nhưng mà thôi, đó cũng không phải là chuyện của tôi, lo chi cho mệt đầu. Đó, tôi lại đang sân si. Haha. Nghĩ mà cũng sợ mệt đầu nữa. Làm gì cũng sợ bị thiệt thì chắc chẳng ai làm cái gì đâu, ngồi đó chơi thôi cho vui nhỉ???

Sẵn đang nói về tình trạng xã hội, nói luôn là tôi thấy càng ngày ng huênh hoang thì nhiều, mà ng khiêm tốn thì ít. Từ nhỏ, tôi đã đc dạy là phải khiêm tốn. Trên trời còn có trời, không bao giờ đc nghĩ mình là nhất. Tôi không có ý kiến gì về những kẻ thích khoe khoang, tôi chỉ mong những bạn đang đọc đến những dòng chữ này (vì sao mà từ khi tôi ko public blog nữa các bạn vẫn vào đây và đọc blog của tôi, ít ra là vì các bạn tin tôi đúng ko), vậy thì tôi thật tâm khuyên các bạn, đừng bao giờ khoe khoang. Không phải vì tôi ghét những kẻ khoe khoang (các bạn k cần quan tâm đến tôi làm gì), mà chính cái đức tính khiêm tốn sẽ mở cho bạn rất nhiều cơ hội mà ngay cả bạn cũng không ngờ. Tất cả những người thực sự giỏi mà tôi từng gặp (nhấn mạnh 2 chữ "thực sự") không bao giờ nghĩ họ giỏi và nghĩ họ cần phải cho ng khác biết là họ giỏi. Tất nhiên không phải họ nghĩ họ không giỏi nhưng cái thời gian nghĩ giỏi hay ko giỏi đó họ dùng để phát triển bản thân. Có một sách tâm lí từng nói rằng, những kẻ luôn mồm bảo mình giỏi là những kẻ nghĩ mình không giỏi, nên mới cần thuyết phục ng khác. Vì thế khi tôi gặp bất cứ ai đang huênh hoang về tài năng của chính mình, tôi biết đó là một người không tự tin. Nhiều ng trong chúng ta cứ nghĩ mấy kẻ thích khoe khoang là vì họ nghĩ mình rất giỏi, thực ra là ngược lại đấy mọi ng ạ! Từ khi qua Sing tôi "đc" gặp rất nhiều ng thích khoe khoang, một đứa bạn của tôi còn bảo, cảm tưởng tụi VN bị hoang tưởng. Tôi không có ý kiến về chuyện ng khác, vì thực ra tôi k chơi vs họ để tìm hiểu nhưng ý kiến cá nhân của tôi, khiêm tốn thực sự là một đức tính đáng quí và trân trọng, và chắc chắn nó sẽ đem lại cho bạn một kết quả tốt! Trust me!

Tự dưng nói đến kết quả lại nhớ về bài thi huhu môn cuối cùng thực sự là challenging. Mỗi một kì thi qua tôi cảm giác như một cái khăn bị vắt cạn nước vậy. Mệt mỏi vô cùng. Thi cử bên này khá khắc nghiệt, nhất là với trường tôi, A thì như hái sao trên trời còn lơ mơ phát thì fail luôn chứ chẳng chơi. Đã thế thi xong còn vắt chăn lên cổ chạy về thu dọn nốt đồ qua nhà mới và ra sân bay. Chưa kể còn hẹn đi mua socola với anh trai VN và hẹn ăn tối với hai bạn Sing gốc Tàu nữa ko biết có phân thân đc ko đây. Cố gắng nhé. Cuối năm rồi ai cũng tất bật mà, nhỉ??? Tôi rất thích Noel và thời điểm cuối năm, khi một năm dài mệt nhoài bận rộn, chúng ta có dịp ngồi lại bên nhau vào mùa đông, kể cho nhau nghe những câu chuyện và cho phép mình sống chậm lại một chút. Thành phố yêu thương của tôi ơi, có nhớ tôi và những câu chuyện bên hạt dẻ nóng cafe ấm không? Vali hành lí của tôi đã sẵn sàng, tôi sắp trở về bên người rồi đây! Ôi rộn rã. Hãy trao nhau những ánh mắt rộn rã tươi vui! 








1 thg 12, 2012

Lại một đêm nữa


Muốn viết một chút thôi.

Những ngày trầm. Tôi ngẫm nhiều. Mơ nhiều. Cuộc đời chia làm hai nửa hư thực. 

Tôi cảm thấy mình không thực sự có một ai bên mình. Người tôi nghĩ là thân thực chất chưa đến được giới hạn tình cảm tôi ngỡ như rằng đó. Người tôi yêu thương hết mực, lúc nào cũng lo nghĩ cho người ta, thì một giây người ta cũng không nghĩ cho tôi. Người tôi đặt nhiều hi vọng thì người đó chỉ càng làm cho tôi cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi niềm tin, thất vọng tràn trề. Tôi không quan tâm đến những người tôi không thích, nhưng tôi nhận ra rằng, những người tôi thích, họ cũng không thực sự quan tâm đến tôi.

Tôi đang cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống thực dụng. Không chỉ ở Singapore mà còn ở đất nước của tôi nữa, ở khắp mọi nơi. Tôi muốn đến một nơi nào đó nơi người ta bớt cái suy nghĩ lợi dụng lòng tốt của tôi lại, nơi người ta biết trân trọng tình cảm của tôi một cách thật lòng. Dần dà tôi sợ những ai nói thương tôi, nhớ tôi, vì tôi biết họ chẳng đâu mà. Tôi không muốn trách người khác, tôi chỉ trách tình người cũng chỉ đến đó mà thôi. Nhạt nhòa. Nông cạn. 

Hôm nay tôi khóc vì một người. Vì tôi điện thoại mà người ta không chịu gặp tôi, chỉ nói lạnh nhạt với tôi. Tôi cố gắng tất cả suy cho cùng cũng vì người đó, tôi nói hết lời với người đó, có la mắng, trách móc, cũng là để cho người đó tốt lên, tôi cãi nhau với người khác cũng vì người đó, mà người ta một giây cũng không nghĩ đến tôi, không thương tôi. Khi nào em mới lớn để hiểu tôi? Tôi đi đâu cũng nghĩ về em, gặp cái gì cũng để dành tiền mua cho em vì nghĩ em sẽ thích, sinh nhật em tôi nhắn tin dài thật dài cho em lúc 1 giờ sáng, lúc nào cũng sợ em sẽ thiệt thòi, cố gắng vì em, kiếm đc tiền cũng nghĩ mua gì cho em bây giờ, mà em một cuộc điện thoại cũng vì ham chơi không cần gặp tôi, để mặc tôi thẫn thờ im lặng chờ đợi thật lâu.

Tôi thấy số mình khổ vì tôi nghĩ nhiều quá. Tôi cứ hay một mình nghĩ đến những điều mà chẳng có ai dành thời gian để nhớ về nữa. Tôi nhớ những người không nhớ tôi. Tôi lo cho người mà người thờ ơ với tôi. Tôi dành thời gian để giúp người ta, người ta chỉ nghĩ đó là trách nhiệm của tôi. Tôi buồn lòng nhiều còn người thì vô tâm, mải mê vui sướng nơi đâu. Chỉ biết đòi hỏi tôi phải mua cái này, phải làm cái nọ, phải như thế này, phải như thế khác. 

Tôi buồn nhiều nhưng chẳng nói. Tôi sơn móng tay màu hường cho đời sống tâm hồn hường lên một tí. Cuối năm rồi nhiều chuyện quá lo không xuể. Dọn nhà, pack đồ, vận chuyển hành lí, giặt quần áo về nước, sửa sang toàn bộ nhà mới, màu hường xước. Cảm thấy buồn vì từ chuyện to đến chuyện bé đều chẳng như ý. Tối nào cũng uống nhãn nhục sữa tươi rồi mới ngủ mà mặt vẫn nổi mụn, oil vẫn tiết đều...vì mất ngủ. Chẳng biết cứ cố gắng vì cái gì nữa, người chẳng hiểu, chẳng thương tôi, công việc vẫn chẳng đến đâu, học hành, thi cử dồn dập. Còn có nhiều người không hiểu, ác miệng, đồn đại này kia, tưởng tôi vui sướng lắm, được ai lo cho.

Cô đơn cô đơn nỗi đau, cõi đời lạc lõng như vô tình! Hát và post ảnh tặng các bạn, những ai đang đọc đến dòng chữ này!

  

4 giờ sáng mà vẫn ngủ không được. Chụp ảnh và nghe nhạc đêm khuya vậy!!


30 thg 11, 2012

3 AM. December.


3 giờ sáng, check mail, nhận đc mail từ LinkedIn!

3 giờ sáng, gửi mail reply cho một người trên LinkedIn. 

3 giờ sáng, học Marketing Research.

3 giờ sáng, nghe *Nếu xa nhau*.

3 giờ sáng, lôi màu hường ra sơn móng tay. Iem yêu màu hường!

3 giờ sáng, nghĩ, nghĩ và nghĩ.

Có một người, hôm nay ngồi vuốt trán cho tôi, vuốt cho hai cái lông mày ra xa nhau, bảo, con gái, không được nghĩ nhiều, chau mày nhiều, khó tính! Mà tôi thì đã khó tính từ trong trứng!

Cũng hôm nay, một mình lên tuốt National University of Singapore, đang đứng thang cuốn thì bị chóng mặt suýt ngã ra sau. Tự hỏi làm sao nên nỗi!

Tự hỏi, là cái làm sao mà phải nghĩ nhiều! Vui cũng nghĩ, buồn cũng nghĩ, không vui không buồn iem cũng nghĩ! Iem...không tươi!

Thôi, học tiếp, vì hoàng tử A cộng! Xin chàng hãy đến bên iem kì này!

Úp ảnh cho vui thôi!!

"Em là nàng công chúa, đợi chờ anh một ngày trong xanh...!!!"


Tháng mười hai. Ôi tháng mười hai...nhớ hoài màu xanh mắt ai!

Em mơ!



 

19 thg 11, 2012

Những ngày bận rộn


Làm việc. Sống. Và yêu thương.

Hôm nay thì chị nói với tôi, bí quyết của em là gì hả, mọi giáo viên đều yêu quí em! Tôi "no lah" chị, vì thực sự không phải như thế thật. Tôi không phải the most beautiful vs the most clever nên chắc chẳng bao giờ get attention đc như thế, cũng chẳng có duyên dáng tài cán gì cho cam để mà yêu với quí. Nếu có một thứ để mà ngồi tìm lục mãi mới ra thì chắc đó là tôi luôn cố gắng. Nói chung thì always motivate myself. Sở dĩ chị nói thế là vì tôi mới đc một lecturer của tôi mời vào làm việc part time trong company của thầy haha (mở ngoặc k phải người tôi gọi là bạn, sở dĩ mở ngoặc là vì nhiều người cứ thích "hiểu nhầm"). Tiếc là hơi trái ngành một tí nhưng mà không sao, tôi lại còn dõng dạc nói với công ty, I can work for free thế là lại còn đc tăng thêm lương. Work for free, nhiều người bảo bị điên à. Anyway, tôi cũng chưa bao giờ bảo tôi là một đứa bình thường. Everyone say Impossible, I say Possible. Everyone say Can not, I say Can. What people think, I think opposite.


Tôi không hiểu vì sao có nhiều người giỏi thế? Dạo này ko hiểu sao toàn đc mở mắt, gặp ai cũng ồ à, trời, đất, sao ngta có thể giỏi như thế. Rồi ngồi uống cafe tự ti lí sự something is wrong somewhere. Chị gái vỗ vai bồm bộp an ủi, nothing's wrong meh, nhìn đi, ngta toàn 27 trở lên, rồi 30, 33, 37... bà nhỏ mới hai chục mà rầu rĩ cái gì! Tôi vẫn giơ mặt buồn ra nhìn chị. Chị xời, biết đâu 27 tuổi em chả đc gấp mười lần như thế! Câu nói của chị bắt đầu làm đầu tôi hình dung về tương lai. Ồ, đến năm 27 tuổi trông tôi sẽ ntn nhỉ, tôi đang làm gì, tôi có vui với cái mình đang làm không, tôi sẽ là ai? Sao chẳng có chút khái niệm hình ảnh gì rõ ràng thế này, nhưng mà nói chung là ko có cưới chồng, đẻ con ở đây nhé. =)) Sợ thật, chung qui cũng do mẹ dưa leo nhí nhảnh cá cảnh ngày nào cũng điện qua 3 chữ "Có gì chưa?". Ơ thế có gì là có gì, thế giờ muốn có gì??? 


Có một điều là nhiều người, kể cả bạn bè của tôi, cứ nghĩ đi du học thì hẳn là sung sướng, vui vẻ lắm. Nhất là Singapore, vừa gần vừa tha hồ shopping, lại châu Á chẳng phải xa lạ gì, chắc thích lắm. Thực ra mọi chuyện gần như ngược lại. Khi qua đây rồi sẽ biết đc, Singapore là một đất nước trẻ nhưng thực tế đến lạnh lùng. Một anh bạn của tôi (hiện đã là PR) nói rằng, cái sự thực dụng materialistic và quá cảnh giác ko chỉ còn là làm business ở đây nữa, mà đã trở thành culture của Singapore mất rồi, đó là lí do vì sao anh quit luôn PR và chuyển về Malaysia làm việc, chỉ lâu lâu có đối tác thì mới qua Sing. Vì anh không get along đc với cái culture và kiểu ngta đối xử vs nhau kiểu Singaporeans như thế. Tôi thì chẳng có gì để phản đối. Tôi cũng không thể ưa nổi, mà chắc chẳng ai ưa nổi, cách sống của Singaporeans. Nếu bảo họ là những cỗ máy robot cũng chẳng quá lời đâu, competitive và "afraid to lose" là đặc trưng của Singaporeans. Ngta không sống tình cảm, thường dùng lí trí để quyết định tất cả mọi việc. Cuộc sống bên này chẳng có gì vui, trừ khi lấy công việc làm niềm vui thì sẽ rất vui. Ngta hiếm khi nói chuyện vs nhau. Lên tàu điện ngầm thì sẽ thấy ko khí rất im ắng dù đông nghẹt người. Ra khỏi tàu điện ngầm thì chỉ nghe tiếng giày nện xuống sàn đều đặn, tốc độ. Ngta không nấu cơm ở nhà, vì tốn thời gian. 9,10 h tối mới thấy các nhân viên công sở ngồi dày đặc ở food court. Con trai thì ko cưới vợ, con gái thì chẳng cưới chồng, mà có cưới cũng chẳng ai có ý định đẻ con. Ở Singapore có 1 câu nói rất nổi tiếng, thời gian là vàng bạc. Tôi chưa bao giờ quen 1 Singaporean nào mà bảo có thời gian rỗi cả, ngta ko bao giờ có khái niệm thời gian rỗi vì thời gian rỗi là thời gian chết, ko thể kiếm ra tiền. Với đầu óc tinh thần thép như vậy, nhiều Singaporean rất giàu, nhưng rất cô đơn. Đó là lí do vì sao bên này rất nhiều người nuôi chó. Ơ, có liên quan ko nhỉ? Haha... Nói đc một tí nghiêm túc thì lại lên cơn nhảm.


Gần 1 năm ở đây, có thể nói, tôi đã kha khá hiểu và dần yêu mến cái đất nước này. Thực ra cái gì cũng thế, biết adjust thì sẽ đâu vào đó. Singapore còn đc gọi là đất nước áp lực. Không ai ở đây học và làm việc mà nhởn nha đc cả. Đó là một cái hay ở đất nước xếp thứ 3 những quốc gia giàu nhất thế giới hiện nay. Cũng là đất nước có tỉ lệ ng trầm cảm trong top thế giới. Tất nhiên trừ những bạn du học sinh qua đây nhà giàu chơi và đốt tiền là chính thì không tính vào đây nhé, còn lại, đời sống của Singaporean và những người làm việc ở đây khá là căng thẳng và stressed. Những đất nước phát triển ở châu Âu hay Mĩ chắc cũng không có đc cái không khí môi trường như thế này haha. Tôi tự bảo tôi cơ bản đã không giống tính cách Singapore, cũng không thích, nên chắc chẳng bao giờ adjust đc. Nhưng mà giờ thì ko những adjust mà tôi còn bị nhiều người gọi là giống Singaporean. Như một anh bạn ng Sing gốc mã lay hỏi tôi là người lai nước nào vì nét của tôi không giống Vietnamese, mà giống con lai. Tôi hỏi thế giống lai giữa gì, anh bảo, một chút Singaporean, 1 chút Việt Nam, 1 chút châu Âu. Còn chị gái tôi thì bảo tôi nói tiếng anh chẳng khác gì Singaporean cả, trong khi ngày xưa tôi còn dài giọng lên án Singlish vì giết chết tiếng anh đích thực. Giờ thì có lẽ vì bạn bè toàn Singaporean nên tôi cũng bị nhiễm luôn rồi, đun bi sờ ke li lah! (Dont be scared!) =.=. Tôi thì thấy đây là một tin không tốt nên tối nào cũng lôi Speak like an American ra gạo để tiếng anh không chết yểu nhưng mà lí thuyết là thế mà ra thực hành toàn là Singaporean thế là đâu lại vào đấy. Giờ thì tôi nghĩ tôi đang nói Singlish chứ k phải English, ko thành vấn đề nếu tôi có đc accent của Singapore nếu tôi làm việc ở nước nó, nhưng sẽ rất thành vấn đề nếu tôi xui xẻo ko get đc job và bị đi đâu đó khác bất cứ đâu k phải Singapore :((

Nếu để chia sẻ về cuộc sống Singapore thì tôi nói cả ngày cũng ko hết. Chẳng biết có khi nào sau này tôi bị ảnh hưởng culture mà cũng nghĩ thời gian là vàng bạc rồi khỏi viết blog luôn nữa ko, vì đơn giản viết blog thế này ko kiếm ra tiền :)). Vấn đề là ng Sing luôn nghĩ, cùng một thời gian đó, có thể làm gì để make money, make money luôn là core thinking của ngta :)). Chẳng hạn nhé, ví dụ thay vì lập 1 blog chia sẻ cá nhân vs những ng thân thiết thế này tôi có thể lập 1 webpage viết lách theo kiểu "có thể kiếm ra tiền", business thinking, hoặc ít ra ko kiếm ra tiền cũng sẽ promote cái chuyện "kiếm ra tiền". Ôi thôi thì dông dài lắm chẳng biết nói sao. Nhưng mà càng học nhiều, càng đi nhiều, càng gặp nhiều, lại càng thấy đời có lắm thứ hay ho thật. Tôi cứ hay nghĩ tôi là một đứa ít thay đổi, nhưng thực ra, bạn thân nói, tôi đang thay đổi một cách chóng mặt. Thực ra thay đổi không phải lúc nào cũng là một việc ko tốt, đặc biệt là nếu thay đổi một cách tích cực. Tôi thì thấy tôi đang yêu những việc mình đang làm, nên chắc là ổn.


Cuộc sống nhỏ bé của tôi cũng bị cuốn theo dòng chảy của đất nước đảo sư tử này, nhưng vẫn có những điều dễ thương ấm áp giữ tôi lại, như những buổi tối ở lại trường đến 10 tối đc anh trai và chị gái chở đi ăn tối. Trên xe, chúng tôi cùng nói về công việc, những dự án mới của anh, hay kế hoạch du lịch sau thi... Những câu chuyện không dứt ở bàn ăn, 2 anh chị thi nhau gắp thức ăn cho tôi. Tôi bảo, bao nhiêu tiền bữa ăn này để em góp, thì 2 người làm mặt lạnh đi thẳng ra xe ô tô đóng cửa cái rầm. :| Những bữa chiều tối trời mưa dữ dội, chị đóng cửa sổ lại, quay vào đắp chăn cho tôi rồi trở lại bàn làm việc. Khi tôi tỉnh dậy, chị đã nấu ăn xong và bày biện ra bàn. Ánh đèn vàng ấm cúng tỏa rạng. Tôi đứng ở cửa sổ căn hộ cao tầng, nói bâng quơ, những căn hộ cô đơn trong chiều mưa, thế mà chị lại ôm tôi, bảo tôi rằng, Singapore có thể cô đơn, nhưng em thì không, em có chị. Thế là 2 chị em ngồi chảy nước mắt với nhau, rồi thấy emotional quá lại đập nhau vừa cười vừa khóc. Tôi không ở cùng chị, chúng tôi ở 2 căn hộ khác nhau, xa nhau, nhưng những cảm xúc trong lòng thì là một. Đôi khi, tôi nghĩ về tương lai và thấy mọi thứ thật khó khăn với tôi, một đứa chẳng có gì nổi trội và tài năng sẽ survive như thế nào ở đây? Nhưng thôi, tôi cứ cố gắng từng ngày trôi qua vậy, để không một ngày nào bị lãng phí! Làm việc, nhưng không quên yêu thương!

Mỗi tối tôi làm việc, đọc 3 chương sách, và các loại chương của báo chí, case study, research, proposal... nhưng trc khi đi ngủ phải nghe một bản nhạc không lời, và đọc sách truyện thơ văn, hay còn gọi là lotion for brain and lotion for soul, cũng giống như da dẻ thì cần lotion mỗi ngày vậy. Rồi phải viết blog nữa, tôi rất sợ khả năng viết văn của tôi bị thui chột vì tôi chẳng có tài cán gì ngoài cái sự viết văn này cả. Đã ít lại còn bị chột mất thì đúng là giẻ rách quá. Anyway, cái gì cũng có cái giá của nó. Hi vọng mọi người đều yêu tuổi 20 của mình, như tôi đang yêu vậy!




I'm turning my head, up and down.
I'm turning turning turning turning turning around~~~~

...
Nhạc đang nghe. Một chút suy nghĩ cuối ngày!

15 thg 11, 2012

Có một ngày như thế.


Hôm nay tỉnh dậy mớ mắt nhòm ra cửa sổ thấy trời rất đẹp. Bầu trời Singapore đặc trưng. Trời thường rất quang, ít mây, xanh một màu xanh nức nở. Xanh đến ngắt lòng. Tôi tỉnh dậy, như mọi lần, với lấy điện thoại xem giờ và check Agenda. Thật tuyệt vời là hôm nay chẳng có công việc gì đáng kể cần hoàn thành. Tôi mở laptop check mail, ngoài buổi Career talk và Marketers' Night thì chẳng có gì mới. Thực ra trong lòng tôi rất mong một tin mới từ LinkedIn, nhưng không có. Tôi cũng mong sẽ nhận đc một cái mail hay hay dài dài từ một người bạn nào đó đã lâu không nói chuyện, nhưng cũng không có. Hehe.

Tôi bật nhạc Lê Hiếu. Ở một mình có một cái thú riêng cực kì thích là có thể mở nhạc loa to cỡ maximum cũng chẳng có ai cảm thấy mình bị làm phiền. Tôi vơ vội mấy bộ quần áo trên sàn đi giặt. Người ta bảo tôi cứ tống tất cả đồ đạc vào máy mà giặt, bàn tay con gái thì phải biết giữ. Tôi thì thích đc vò vò giũ giũ, ướp hương, vắt nước, cảm thấy mình đang làm một việc rất nữ tính, quần áo phơi phóng xong mồ hôi cũng thơm phức mùi nước xả vải. Nói đến nước xả vải mới nhớ, tôi đang định mua loại mới. Để chẳng phải nhớ đến cái câu: "...ôi, mùi nước xả vải của em, ôi anh nhớ..." nữa. Ơ, sao hnay tôi sến súa thế nhỉ???

Giặt giũ xong tôi mới đi đánh răng rửa mặt. Tôi rất muốn tắm nhanh để chạy xuống chợ mua đồ tươi về nấu ăn vì bụng đánh trống dữ quá. Nhưng tôi nhớ lời chị gái, tên chị là Angel! Chị dặn tôi, em gái, chị cho em bộ kem dưỡng da này, mỗi sáng em phải bôi, mỗi tối em phải bôi, đầu tiên là Toner, rồi Emulsion, tiếp theo là Eye Cream, rồi đến Moisturizer. sau đó là Essence rồi... thôi đến đây thì tôi hết nhớ đc nữa rồi. Nói chung tôi chỉ nhớ chị dặn rất tha thiết thiết tha. Tôi bảo chị, rắc rối thế em chịu. Chị nhìn tôi, rồi chạy đi lấy giấy bút ngồi viết tỉ mỉ step 1, step 2...rồi tìm cho tôi một cái túi rất xinh cho tất cả vào. Chị dặn đi dặn lại, em nhớ phải dùng nhé, mỗi sáng mỗi tối em phải nhớ đến chị, và em phải dùng nó, biết chưa. Thế là tôi không thể phụ lòng my soul sister của tôi, dù trễ học đến nơi tôi cũng lục tung tờ giấy lẩm nhẩm bước 1 emulsion, bước 2 eye cream trét loạn xạ hết cả lên rồi vắt chân lên cổ mà chạy. Khi tôi đến trường, chị đã đứng đấy pha cho tôi một cốc ngũ cốc đứng khuấy khuấy rồi lại ngửi ngửi, ktra xem tôi có apply đầy đủ không. Tối dù đã nằm trong chăn lười biếng mèo lười, nhận đc tin nhắn, "darling girl have u applied skin care products?", thế là tôi lại tiu nghỉu đứng dậy bôi bôi trét trét. Những lúc than thở với chị, "chị ơi em chẳng quen", chị lại dịu dàng bảo tôi, em luôn bảo với chị, cuộc sống này rất công bằng đúng không, cho đi cái gì sẽ nhận lại cái nấy, rồi em sẽ thấy khi mình đối xử tốt với làn da, nó sẽ trả công mình như thế nào...Hèn gì chị xinh thế! Tôi không ngoa đâu, nếu bạn gặp Angel, bạn sẽ nghĩ nàng chỉ 20 là cùng! Nàng quá xinhhh! Nhưng nàng chuẩn bị bước qua tuổi 28 rồi đấy!

Quay về ngày hnay của tôi. Hôm nay tôi mua trứng bách thảo, trứng muối, để nấu cháo ăn! Chí Phèo còn có Thị Nở nấu cháo hành cho mà ăn. Tôi thì chỉ có một mình mình thôi! Khổ không? Không khổ! Vì tôi thích nấu ăn lắm. Tôi thích cảm giác đi một mình giữa siêu thị rộng lớn, suy nghĩ về những bữa ăn nóng sốt, thơm ngon, rồi vào bếp, thái hành, nhặt rau, ướp thịt ướp cá... Khung cảnh cái bếp nhỏ nhắn, khói thơm lan tỏa, luôn đem lại cho tôi cảm giác tốt. Ít ra tôi biết đc một điều rằng cuộc sống luôn đang tồn tại. Chỉ thiếu một điều nữa làm cho bức tranh nhà bếp của tôi hoàn hảo là có một người ở đấy gỡ tạp dề cho tôi, và cùng tôi thưởng thức những món ăn chẳng ngon lắm đâu của tôi những vẫn cười toe toét gật gù nức nở. Hehe. Lại bắt đầu sến đấy. Thực ra thì mơ mộng là sở trường của tôi, thực tế là ngon hay dở thì cũng mình tôi ngồi đấy vỗ đùi đen đét tự khen thôi. 

Dọn dẹp xong xuôi tôi lại nằm nghĩ tiếp tối nay ăn gì??? Thực ra mỗi khi không có gì để nghĩ tôi lại hay nghĩ đến đồ ăn. Tôi là một đứa rất enjoy cái sự cooking và cả eating nữa. Nhiều đêm đang ngủ bỗng thèm cảm giác đc ăn thế là tôi lại đi nấu. Mẹ tôi bảo tôi đúng là một đứa khác người còn bạn bè thì bảo ganh tị với cái body của tôi. Í không phải vì nó chuẩn đâu mà vì tôi ăn suốt ngày mà không mập. Thực ra ăn xong bụng tôi cũng phình lên rất to nhìn như mấy con mèo ở đây ấy, bụng lặc lè, nhưng mà bộ máy tiêu hóa làm việc tốt nên ngủ một giấc sáng dậy bụng đã phẳng lì như cũ hihihi Và thế là,... ta lại ăn .___. Nói đến ăn tôi lại thèm lẩu Hàn Quốc mà anh trai từng dẫn tôi đi ăn quá. Tội nghiệp 2 anh em, để có một bữa buffet lẩu, 2 anh em đã nhịn ăn từ hôm trc, để dành bụng. Đến nơi thì không đc uống nước, vì sợ no. Anh cứ gắp đồ vào bát tôi giục, ăn đi mày, ăn nữa đi mày, chẳng mấy khi đc đi ăn đâu. Tất nhiên k cần anh giục thì tôi cũng ăn, ăn nữa, ăn mãi... Tôi và anh đều thích thịt bò, mà thịt bò bên này thì đắt, chẳng mấy khi dám mua về nấu ăn, nên 2 đứa cứ gọi là click Beef kịch liệt trên màn hình. Ăn no nê, lúc đi ra đường bắt bus, anh chỉ lên một tòa cao ốc bảo tôi, ê mày, có khi nào 5 năm sau, 2 anh em mình đang ngồi trên đấy làm việc, rồi nghĩ, có thời mình từng đứng dưới này ăn lẩu tiếc tiền đứt ruột và mơ về trên đó không nhỉ?! Tôi phì cười. Rồi tôi theo hướng tay anh chỉ ngước nhìn lên tòa cao ốc sáng trưng ánh điện. Tôi cũng có một giấc mơ lớn trong đời. Giấc mơ Singapore.

Con người ai cũng có một thế giới nhỏ bí mật, để chứa những niềm riêng của họ. Tôi có nhiều nỗi niềm, nên tôi hay buồn. Chị gái bảo tôi, em là một đứa suy nghĩ tích cực, đó là lí do vì sao em luôn cười. Lúc mới biết em, chị đã tự hỏi, tại sao em hay cười thế nhỉ, lúc nào cũng vui vẻ. Thực ra thì tôi thấy, tôi hay buồn nhiều hơn. Nhưng chắc cũng vì hay buồn mà tôi hay cười. Tôi nghĩ về những ngày đã xa. Tôi đã sống đủ chưa? Tôi chỉ sợ ngày giờ thì ngắn, mà tôi mải rong chơi. Tôi luôn có một nỗi sợ thời gian trong lòng mình chẳng hiểu vì sao. Đó là lí do vì sao tôi là Calendar Girl. Tôi luôn sợ thời gian cứ chảy qua kẽ tay, mà trong lòng bàn tay tôi chưa kịp có gì. Tôi luôn sợ tôi chỉ có một đời này để sống, để cố gắng, mà tôi sống chưa trọn vẹn, và cố gắng chưa đủ. Những điều đó hay làm tôi buồn. Rồi tôi cũng hay nghĩ về những người yêu thương của tôi. Hình ảnh về họ cứ như cuốn album lật giở trong trí óc tôi. Tôi tự hỏi vì sao thế giới bảy tỉ người, tôi lại bắt gặp đc họ và có họ trong đời. Tôi muốn phát triển những mối quan hệ sâu sắc, nhưng tôi không giỏi diễn tả, nên tôi chọn cách im lặng. Bằng cách nào đó, chúng tôi yêu thương nhau, thì cũng bằng cách nào đó, họ có thể hiểu tôi. Tôi có một cuốn album màu tím luôn ở bên cạnh, trong đó là hình ảnh của những người thân yêu. Mỗi khi đến đâu, thấy những thứ gì làm tôi nhớ đến họ, tôi đều mua về. Chúng tôi thường là những người thầm lặng, và yêu quí nhau một cách thầm lặng. 

Đôi khi, tôi lại nghĩ đến tương lai. Tương lai có gì, mà khiến người ta đi tìm cả đời? 5 năm nữa tôi sẽ trở thành một người như thế nào? Tôi chẳng bao giờ nghĩ đc xa đến thế. 5 ngày nữa tôi còn chả biết có cái gì đang đợi tôi. Tương lai là một khái niệm khá trừu tượng trong tôi, vì tôi là một đứa thích sống cho hiện tại. Tôi không lên kế hoạch nhiều vì tôi nhận ra kể hoạch sinh ra là để tôi phá vỡ nó. Tôi chỉ biết sống cố gắng cho từng ngày trôi qua. Cố gắng thật nhiều, chăm chỉ làm việc, chăm chỉ yêu thương và sống tử tế. Hôm trc ngồi trong lớp học, thầy phát bài project và nhóm tôi đc cao nhất lớp. Từ khi qua đây chưa bao giờ tôi có đc cảm giác mình đứng nhất cả. Tôi cảm thấy thật sung sướng vì những nỗ lực của mình ít ra cũng đc đáp trả. Thời gian như vó ngựa qua cửa sổ, mới ngày nào còn xa lạ và thấy Singabored là đồ đáng ghét, giờ tôi đã cảm thấy gắn bó với nó và nhung nhớ khi nghĩ ngày xa nhau đến gần rồi. Và cũng là vì tôi đã có những yêu thương đặc biệt ở Sing, như chị gái tôi bảo, chị muốn khóc khi nghĩ đến ngày em phải về Việt Nam. Tôi cũng không muốn phải xa chị mãi mãi như thế. Và vì tôi có một giấc mơ.


Một ngày kết thúc với móng tay màu xanh lá. Vì tôi là một đứa thích tô tô vẽ vẽ! Màu xanh an nhiên, màu xanh khiết lành! Một người đã nói với tôi tôi là màu xanh lá của người ta! Vì nghĩ đến tôi, người ta thấy an. Những lúc đứng ở những tòa nhà cao ốc, nhìn ra ánh đèn sáng trưng, còn dòng xe dưới đường đang ùa ạt, người ta thấy nhớ những màu xanh! Tôi cũng yêu những màu xanh trong cuộc sống. Hãy tô màu xanh lá cho tâm hồn. Nếu có yêu tôi, hãy yêu tôi bằng tình yêu xanh lá.