Zany

Zany

1 thg 8, 2011

Tháng 8.Những suy nghĩ đầu tiên.




Ngày đầu tiên của tháng 8 đến với em khá nhẹ nhàng. Thực ra những ngày ko nhẹ nhàng của em chưa hẳn đã là những ngày bão nổi, nhiều khi chuyện ngoài ko có gì, chỉ là những suy nghĩ trong em tự hành hạ mình, thế là tâm trạng ko tươi tỉnh đc và suy ra đó là 1 ngày ko bình yên thanh thản. Sáng sớm nay mở mắt ra đã thấy một vài cái tin nhắn nhắn báo tháng 8 đã về, dịu dàng thật, những tâm hồn vẫn còn nghĩ đến nhau. Em thực sự cho đó là điều đáng để hạnh phúc lắm, giữa thế giới 7 tỉ người và một nhịp sống cứ ngày một hối hả như thế, còn có ai nhớ đến mình, là 1 niềm vui nhỏ bé nhưng có sức lan tỏa mạnh mẽ.

À, viết đến đoạn này thì nhớ đến anh, nhớ cái tin nhắn lúc 23:34 của anh ấy. Chắc anh còn nhớ.


Em đang nằm dài giữa giường, như một con mèo lười biếng, nhìn ngắm bầu trời sau cơn mưa. Thực ra là em cũng thích lắm, vì em là một đứa tin rằng, những việc gì mang tính chất *đầu tiên* mà có mưa ắt hẳn là báo hiệu một điềm lành. Ko nhiều việc em làm lần đầu tiên mà có mưa, nhưng em có thể nhớ một vài việc gần gần trong cuộc sống, như lần đầu tiên em vs Hoài đi học Ielts, lần đầu tiên đi đến quán café Az Art, lần đầu tiên em gặp cB, lần đầu tiên em đi chơi với anh cũng mưa… Hôm nay thì là ngày đầu tuần, thật trùng hợp, cũng là ngày đầu tiên của tháng, mà cũng thật tuyệt vời, là tháng 8 của em. Em tin là một cơn mưa bình yên ngọt ngào mới ghé chào mình, báo hiệu một mùa an yên tươi lành còn ở phía trước. Tự dưng em nhớ đến những ngày cuối cùng của tháng 8 những năm trước, toàn chìm ngập trong màn mưa trắng xóa, có năm còn có bão rung giật và mưa như nứt toác trời, em ngồi trước hiên nhà, bó gối, đợi bạn đến chúc mừng sinh nhật, dù trong niềm tin mỏng manh. Em đã quen với việc bị người ta phũ và bị bỏ quên, thật đấy, nên em chẳng buồn hay cô đơn gì khi nhắc đến cảnh ngồi một mình bó gối trong ngày sinh nhật đâu, chỉ là em tự dưng nhớ đến thôi.


Anh thì thích mưa, trong khi em ghét nó. Em ghét là bởi vì em đã từng yêu, em đã từng yêu mưa lắm. Mưa cho phép những tâm hồn nhạy cảm đc phép cất mình lên, tắm táp một chút cho tâm hồn đỡ bụi bặm cũ kĩ, rồi rong chơi bay bổng cùng mưa, đi lang thang giữa những điều trong và xa vời như một giấc mơ. Chính ra thì mưa cũng đẹp, những cơn mưa tháng 11 là đẹp nhất, em đã kiểm chứng rồi. Em có hẳn một folder những bài hát nghe khi trời mưa, ý tưởng này lấy từ quà ko-nhân-dịp-gì của một người bạn năm em lớp 11, bạn tặng em cái đĩa For a rainy day, toàn những bản nhạc về mưa, nghe cũng hay nhưng mà buồn thì cũng buồn chết. Mưa cũng vậy mà, đẹp đấy say đấy nhưng mà cũng buồn đừng hỏi. Em thì yêu những nỗi buồn, tại sao không, những nỗi buồn cũng có một vẻ đẹp riêng, nhưng vì em cũng yêu em nữa nên đâm ra em ko yêu những thứ và cả những người hay làm em buồn, nên là em ghét mưa, và một vài người giống như cơn mưa vậy…


Trời ngừng mưa rồi, nghe một vài tiếng chim hót ríu ran ko biết ở đâu với cả tiếng chổi quẹt lẹt xẹt trên sân. Mưa xong người ta tranh thủ quét lá dọn vườn, em thì tranh thủ nói chuyện với anh, chơi Doodle vs anh nữa. Anh vẽ 1 con rệp xấu mù, em chưa biết vẽ gì, thấy có chú chuồn chuồn bay vội qua cửa sổ, thế là vẽ chuồn chuồn, anh đoán ko đc, thế là em vẽ thêm mưa, cuối cùng anh cũng đoán ra. Xong thì em ko vẽ gì nữa, nghe nhạc rồi nghĩ ngợi linh tinh. Em nghĩ đến những ngày tháng em đã có, những vui buồn em đã trải qua, liên quan đến anh và cả không liên quan đến anh. Nghĩ mà xem, em có một cuộc sống tốt, em không phải lo cái ăn cái mặc, em không đủ nhưng em cũng chẳng thiếu, em có nơi để đến, em có chỗ để về, em có việc để làm, có bạn để chơi, có vài thứ để yêu đương, thậm chí người ngoài nhìn vào còn nghĩ em là đứa may mắn. Em không biết như thế nào gọi là may mắn, nhưng mà em thấy việc đc sinh ra trên đời này là một may mắn rồi. Còn những người ngoài, người ta ở đó, xa cuộc sống của em, làm sao ngta hiểu đc những gì em đã trải qua, và ngta cho phép mình có cái quyền đánh giá mọi thứ chỉ ở những vẻ bề ngoài. Người ta có cái quyền đc phán xét ko suy nghĩ thì em cũng có cái quyền phớt lờ không thèm chấp. Em nghĩ trên đời này cũng có lắm nhiều chuyện buồn cười, như việc chúng ta gặp nhau. Thực ra em cũng khá để ý đến chuyện một ai đó bước vào cuộc đời của em, vì các cuộc gặp gỡ thực sự là một nhân duyên, giữa thế giới lúc nhúc những người là người này. Mặc kệ sau đấy 2 người có như thế nào với nhau, thì em vẫn cho là, mọi chuyện xảy ra trong đời này đều có cái cớ của nó, và không có nỗi khổ đau nào là vô nghĩa. Em từng gặp một vài người, bước vào chỉ để phá nát cái cuộc sống của em hay là làm cho em thất vọng, nhưng thế thì sao, em vẫn cho là đáng lắm, và nếu đc quay lại thời gian, em vẫn chọn lựa đc gặp họ, quen họ. Và cái cách em nằng nặc từ chối gặp anh làm em buồn cười. Rồi cái cách tính ngày ở bên anh kiểu đếm ngược cũng làm em tự buồn cười. Mọi chuyện thật lạ lùng với em, và em khó mà nắm bắt được những cảm xúc của bản thân mình, mà em cũng hay mệt với việc đánh vật với cảm xúc của riêng em, vì em là một đứa phức tạp hơn rất nhiều so với những gì em vẫn thường tỏ ra. Nhưng bây giờ thì em biết cách cứ để mọi thứ trôi đi tự nhiên, ko nghĩ nữa, ko nghĩ gì nữa, nhạy cảm quá thì không tốt, vì em biết thế và vì em cũng không muốn làm anh suy nghĩ nhiều. Em cũng nghĩ đến những ngày sắp chia tay ở phía trước. Em cũng thấy buồn cười cho cuộc gặp gỡ chóng vánh của chúng ta, cái duyên của mình ngắn hay là vì lẽ gì. Cuộc sống của em sắp trở về những nhịp bình thường, như hồi chưa quen anh, không còn một vài thứ nữa, không còn một số điều sắp trở thành thói quen nữa, em vẫn nghĩ mình sẽ handle ổn, nhưng mà chắc có lẽ cũng gặp chút khó khăn ở những ngày đầu tiên. Không biết anh có như vậy không, tự dưng em đặt một câu hỏi.

Em bảo viết 1 entry cho anh hay 1 entry cho buổi cuối cùng đấy, nhưng thực ra đây không phải như thế, đây chỉ là những dòng suy nghĩ đến bất chợt của em, em ngắm trời mây, em nghe nhạc, rồi em nghĩ đến cái gì thì em lại viết ra, nên nó rất là random. Giờ thì em nghĩ đến cái Downy xả vải màu xanh và quyết định ngồi dậy, búi tóc, thay đồ, đi mua cho anh.


25 thg 7, 2011

Những ngày tháng bảy vội vàng



Đi đâu rồi những tháng 7 xam xám một màu mưa nhờ nhờ buồn buồn? Đi đâu rồi cái tháng Ngưu Lang Chức Nữ mong gặp nhau còn mình chỉ muốn biến nhanh :)) Tháng 7 năm nay hoàn toàn vắng bóng mưa, những cơn mưa quen thuộc của trời tháng 7, thay vào đó, trời nắng như mổ bò, ra đường thì nắng bổ vỡ đầu, thời tiết tuy có 1 vài ngày hiếm hoi đẹp như mùa xuân nhưng đa phần thì nắng nóng kinh hoàng và cái kiểu trời đích thị không-phải-của-tháng-7. Mình chỉ ngơ ngác tự thắc mắc với lòng vài lần rồi cũng tặc lưỡi cho qua. Chậc, cũng đã qua rồi một thời ngồi hỏi bầu trời về gió mây, nắng mưa là chuyện của trời, tương tư mới là chuyện của tui, biết chưa? Hê hê >:)


Vô duyên quá =)))))))))))), nhưng mà Nguyễn Bính nói chứ chẳng phải tự lộng ngôn. Thì đấy, tháng 7 dệt nắng tràn trề hay vì lòng người đang vui tươi xuân thì, vắng bóng những cơn mưa u sầu và chỉ mơ về nắng hạ hoài xuân? Trc đây như đã nói ở trên thì không thích tháng 7, thứ nhất vì nó chẳng có gì đặc biệt để thích thú yêu đương, thứ hai là đơn giản không thích vì không thích thế thôi chẳng cần lí do. Mỗi lần giở lịch là lại thở dài ôi tháng 7 à, mau mau biến nhanh cho ta gặp tháng 8, tình yêu từ thời còn chưa sinh của ta! Vậy mà năm nay, phải viết nhật kí ngay, năm hai ngàn mười một lại mong tháng 7 đi chầm chậm thôi nhé, đúng lâm li ướt át như kiểu níu tay áo người yêu không cho đi xa, thêm cái mặt buồn rơm rớm nước mắt nữa là bài bản!

Thế cơ đấy, mà thời gian vẫn như vó câu cửa sổ, ngoảnh cổ vài phát đã thấy tháng 7 đang khăn gói chuẩn bị rời đi rồi. Chưa bao giờ thấy Xuân Diệu chí lí hơn bây giờ, trong gặp gỡ đã có mầm li biệt, hiểu thế đấy mà đến khi cái mầm đó nó thành cây lớn tướng rồi vẫn phát hoảng trong lòng, cái ngỡ ngàng bất ngờ vẫn cứ kéo đến như kiểu chưa biết gì, rồi thấy mình lăn ra buồn như đúng rồi, thở dài cả chục cái không biết có ai buồn quan tâm đến không, chẳng biết nói với ai, thế là ta lại blog!

Tháng 7 rồi cũng phải đi thôi, như nó phải thế, rồi anh cũng phải xa thôi, như ta phải thế…

...

...

Lại tặc lưỡi, cái gì đến sẽ đến thôi, vậy mà lòng không biết gì, đã sốt ruột buồn trước, chuẩn bị sẵn cả một tấm lưới đan những câu chuyện lâm li nước mắt để bồi hồi, giăng mắc trong lòng. Đối với con người nhạy cảm như em, anh ơi, đừng nói gì, chỉ nhìn vào mắt em thôi, tin vào trái tim mình, và có cả thế giới trong tay :)

...

Sao đang tâm trạng lại chạy ngay đến bài Starlight tears thế này muốn giết người aaaaaaaaa```````````` :(((((((((((((((((((


***

Khiếp, nói chung là thật lòng thấy thời gian đang nhanh quá, kinh khủng! Chưa thoát khỏi thời kì công việc đè cho ngộp thở và đc bạn khen dạo này ít việc lo vui chơi da đẹp và xinh lên bao nhiêu thì chớp mắt đã lại quay về với việc rồi. Các sự kiện bắt đầu kéo nhau tới xếp hàng, dù biết mình chẳng còn nhiều cơ hội đc ngập mặt trong việc và sự kiện như thế nữa đâu thì vẫn cứ thấy oải trc cái đã! Hôm trc mới gặp lại Vi từ Xì gòn về nghỉ hè, nó đã chống mắt lên hỏi mình cái bà kia bà muốn làm siêu nhân hả, hoạt động đoàn rồi liên chi, lớp phó học tập, dạy thêm 4 suất và đi bán hàng hand-made :)) giờ đâu mà bói ra để làm từng ấy việc cùng lúc??? Ừ nhỉ, mình cũng ngồi thừ ra, trc đây mình ôm đồm đến vậy saoooooo, hèn j bạn bè cứ than lên đh chẳng thấy mặt mũi đâu, khi nào cũng 1 chữ đang-bận dán trên trán, đc bạn bè trong lớp *trìu mến* gọi là con ng của công việc, và la oai oái vì lúc nào đi chơi vs lớp cũng cáo lỗi vì 1 lí do đang-họp!!! Khiếp, ôm đồm ra vẻ vậy thôi chứ chả đc cái tích sự gì, làm gì cũng dở, đụng vào cái gì cũng hỏng :)) nhưng mà sợ thật ko hiểu ngày xưa sao mình tham thế và đủ thời gian làm nhiều việc thế. Năm 2 chắc có muốn cũng chả còn đc lăn xả như thế nữa, mâm nào cũng có mặt, hoạt động nào cũng chen chân vào dù tài hèn sức kém chả đc ngon nghẻ cái gì :)) Đúng là đồ con rệp! Ôi, *ôm mặt*, tương lai của ta sẽ ra sao đây, một viễn cảnh mù mây đc vẽ ra phía trc bởi trí tưởng tượng cao siêu bẩm sinh của 1 con rệp chẳng cần fristy, huhu huhu


Tự dưng đang viết đoạn này nhớ tới 1 câu chửi của mẹ khi còn nhỏ, có lần nghịch hay hư hỏng gì đó bị mẹ lôi đầu ra quát tháo, đứng mếu máo cười, bị mẹ chửi Mày chỉ giỏi cười thôi, chẳng đc gì ra hồn!. Từ đó nhớ đến tận giờ, mỗi lần gặp khó khăn hay vấp ngã gì cũng cố nhăn mặt ra cười, cười toe toe toét toét xấu xí kinh khủng nhưng vẫn cười, có khi đang khóc cũng cố nín ngay để cười nhìn như con dở, nhưng mà ko sao, biết thế, chẳng giỏi gì chỉ cười là giỏi, cười với đời rồi nó sẽ cười lại vs mình, mà nó có không cười lại cũng chẳng sao! Cười lên rồi mọi chuyện cũng sẽ qua, ừm mà mọi chuyện có không qua cũng không sao! Cứ cười đã rồi tính sau!

Nhảm thế chứ lị! :))



Trưa nắng nóng, nằm xem 6 tập Harry Potter muốn mờ hết cả mắt, hừm, nhắc đến Harry Potter vẫn còn sôi máu chuyện phần cuối ko đc công chiếu ở VNam :(((((((((((( Tuổi thơ ngọt ngào của ngta mà muốn cắt thì cắt cái phập thế đấyyyyy aaaaaa```` phũ phàng dã man!!! Thôi,ko blog bliec lảm nhà lảm nhảm nữa quay về với bộ phim đang đoạn Dobby chết huhu khóc lóc thảm thương :((((((((((((((


À, thứ 3 này vtv3 chiếu lại Rung chuông vàng trường mình (tức Ngoại Ngữ ku tòe) và trường Kinh tế đấy (dành cho bạn nào hôm chủ nhật quên xem haha). Lần đầu tiên đc lên tivi rộn ràng hết cả lên mặc dù quay lên nó cắt hết cả, thấy đc mỗi cái tóc xoăn ngu si chạy qua chạy lại thấp thoáng vs đoạn cuối trao giải mặt toe toét đúng dở hơi, thế thôi. Chán thật đấy, nhưng mà bù đc cái hôm CN tập trung ăn uống xem tivi vs gia đình nhà Cheer vui tươi đỡ lại, khiếp, công nhận con trai trường mình đúng đảm đang tháo vát nhé, nấu ăn chuẩn củ luôn!

Quay lại phim, cuối phim thằng Voldemort rút gươm từ mộ của cụ Dumbledore chĩa thẳng lên trời vs cái mặt xấu trai gớm ghiếc kinh khủng!!


22 thg 7, 2011

Figure me out!


Một bài viết gần như phân tích tâm lí khá hay mình khá tâm đắc của JOE. Nằm trong folder của mình từ rất lâu rồi, hôm nay post lên blog cho mọi người cùng đọc. Đọc chơi cho vui, hoặc là đọc để hiểu mình hơn (nếu thích) tự cảm thấy có nhiều điều về bản thân không thể chính xác hơn đc nói đến trong này, nhất là những từ đc mình in đậm.

Chính xác thì mình thuộc hội này rồi không bàn cãi thêm haha

Guys let’s figure me out!


***

Hội những người thích ở một mình

“Tôi muốn thành lập hiệp hội những người thích ở một mình. Đây sẽ là một hiệp hội đặc biệt, mỗi năm gặp nhau… không lần (vì tổ chức sự kiện chẳng ai đến).

Hội này chỉ tồn tại để người thích ở một mình biết có người khác cũng thích ở một mình, xã hội không toàn người có tinh thần hướng ngoại như trên TV. Chúng tôi chỉ cần điều đó.

Cái “một mình” ở đây không liên quan gì tình yêu. Không phải “thích ở một mình” có nghĩa là “không thèm yêu”. “Thích ở một mình” ở đây (theo hiến pháp của hiệp hội) có ý nghĩa giản dị hơn: “Mỗi ngày thích có thời gian ở một mình để suy nghĩ, sáng tác, và thư giãn”.

Ai muốn đăng ký tham gia hiệp hội phải có tính cách giống chúng tôi. Vậy chúng tôi là những người như thế nào?

Trước hết chúng tôi là người bình thường. Văn hóa Việt Nam hơi nghiêng về phía “cộng đồng” nên chúng tôi đôi khi bị nói là “hơi lập dị” (Nếu sống ở Nhật Bản hay Anh Quốc không ai nói thế đâu). Nhưng chúng tôi không bị trầm cảm, tự kỷ hay bệnh tâm thần gì hết. Chúng tôi chỉ thích ở một mình, thế thôi.

Thứ hai, không phải lúc nào chúng tôi đều thích ở một mình. Đôi khi chúng tôi rất thích chia sẻ, có người khác xung quanh. Nhưng các người ấy phải hợp với chúng tôi, anten của họ phải bắt đúng tin hiệu mà đài của chúng tôi đang phát, và ngược lại. Mặc dù chúng tôi có khả năng nói chuyện xã giao với bất cứ ai (đời đã cho chúng tôi nhiều cơ hội tập luyện) nhưng chúng tôi sẽ thấy rất vất vả, nhanh “hết pin”.

Chúng tôi kiêu.

Chúng tôi thích quán café yêu tĩnh.

Chúng tôi ghét những người gây ồn ào ở quán café yên tĩnh. Chúng tôi đặc biệt ghét những người gây ồn ào ở quán café yên tĩnh bằng cách chửi bậy. Chúng tôi cầu trời để một phần trần nhà rơi xuống đâm họ bất tỉnh. Chúng tôi không hiểu vì sao họ không tự biết họ đang nói quá to. Bản thân chúng tôi chỉ dùng đủ “volume” để người đối diện có thể nghe được. Một cuộc trò chuyện riêng là một cuộc trò chuyện riêng; chúng tôi không dùng cái miệng làm cái loa phường.

Khi đi chơi cùng nhóm chúng tôi hay bị người khác nói “Bạn ít nói thế!”, Chúng tôi rất ghét câu đó.

Chúng tôi thỉnh thoảng có cảm giác muốn thoát khỏi phòng karaoke, nhà hàng, đám cưới đông người. Chúng tôi biết nhiều cách để làm được điều đó. Sáng hôm sau hay có người hỏi: “Tối qua mày biến mất ở đâu, lúc nào? Hát xong tao tưởng mày vẫn còn đó, tìm mãi không thấy!”. Chúng tôi cười. Hóa ra chúng tôi là ma.

Chúng tôi sợ những lần đi chơi cùng nhóm mà theo phong tục của Việt Nam chúng tôi phải đợi mọi người đứng lên mới về cùng nhau. Chúng tôi cảm thấy sắp bị điên khi mọi người đang chuẩn bị về rồi quyết định “hát nốt” vài bài, việc hát nốt ấy kéo dài đến gần nửa tiếng.

Chúng tôi không sợ nói dối, nếu việc nói dối có nghĩa chúng tôi được về sớm.

Chúng tôi hơi sợ Tết.

Chúng tôi khó yêu.

Ai mà yêu được chúng tôi (và được chúng tôi yêu lại) là người may mắn.

Khi học cấp 3 có thầy giáo yêu cầu lớp làm việc nhóm, chúng tôi tìm cách nhận những việc khó nhất, mang về tự làm. Đó là vì (a) chúng tôi không muốn mất thời gian cười duyên khi người chưa hiểu vấn đề phát biểu dài dòng (b) chúng tôi tự làm sẽ nhanh và chất lượng hơn.

Chúng tôi cảm thấy khó chịu khi phải giải thích những điều người ta nên tự hiểu.

Chúng tôi yêu thiên nhiên.

Chúng tôi sợ nhất là những người không bắt được tín hiệu. Ví dụ, một anh taxi bắt chuyện chúng tôi. Chúng tôi sẽ trả lời hết sức ngắn gọn và xã giao, để anh taxi đó hiểu rằng chúng tôi không có gì để nói vào lúc này. Khi anh taxi hỏi tiếp (và tiếp và tiếp) chúng tôi bị “điên ngầm”. Nếu đặt mình vào vị trí của anh taxi đó chúng tôi sẽ không hỏi tiếp đâu - có chút cảm giác khách không muốn nói chuyện là chúng tôi im lặng ngay.

Chúng tôi thích đi bộ.

Chúng tôi không thích phát triển quan hệ với cấp trên bằng cách “đi nhậu”. Chúng tôi thà cho tiền gấp đôi vào phong bì A4 hơn là mất thời gian đi nhậu với người lạ chưa biết có hợp với mình. (Nếu có hợp thì đi nhậu vì tình cảm, không phải vì quan hệ)

Nếu đến nhà cô hàng xóm để mượn tua vít, rồi thấy cô ấy bắt đầu xếp ghế và rót nước, chúng tôi nghĩ: “Chết rồi!”.

Chúng tôi thích mèo hơn chó.

Chúng tôi hay ngại.

Chúng tôi chung thủy trong tình yêu. Nhưng phải xác định đó là tình yêu trước - chưa xác định hai người là người yêu của nhau thì vẫn nhẳng như ai.

Chúng tôi thích vẽ tranh, viết blog, sáng tác bài hát… xuất phát từ những giây phút ngồi một mình.

Chúng tôi quý người già.

Chúng tôi có khả năng nhận ra nhiều thứ. Ai đang yêu ai, ai đang sợ ai (và ai đang sợ yêu ai), hoặc ai đang buồn vu vơ, ai chưa đủ trình độ để biết vu vơ là cảm giác gì. Hai con mắt của chúng tôi luôn ghi hình, liệu hồn!

Chúng tôi có khả năng nhận ra nhau. Đi nhà hàng, ngồi ở bàn, được giới thiệu 15 người bạn mới (là các bạn bè của một người chị trong họ chẳng hạn) là chúng tôi nhận ra ngay “đồng hương”. Anh Joe ơi, đây là bạn Linh (tội gật đầu, cười), kia là anh Hiếu (tội gật đầu, cười), kia là em Nhung (tội gật đầu, cười), kia là em Hiền (“Em giống anh đấy” hai mắt của Hiền nói, “Và em biết anh biết anh rất giống em”)

Chúng tôi có văn hóa riêng. Nếu tôi đi cùng một người Canada “chưa bắt được tín hiệu” và một người Việt Nam “bắt được tốt” tôi sẽ cảm thấy gắn bó với người Việt Nam hơn, mặc dù tôi và người ấy đến từ hai văn hóa khác nhau.

Chúng tôi nhạy cảm.

Khi đi chơi cùng nhóm và thấy có một người đang buồn vì chưa biết cách tham gia vào cuộc trò chuyện, chúng tôi tạo điều kiện để người ấy nhảy vào một cách tự nhiên.

Chúng tôi khéo.

Nếu không cẩn thận chúng tôi có thể làm người không khéo bằng cảm thấy sợ.

Chúng tôi hay bị hiểu nhầm là người bi quan. Chúng tôi lạc quan và yêu đời nhưng “nói nhiều làm gì”. Chúng tôi sống rất ý nghĩa, đóng góp nhiều cho xã hội, nhưng hai điều đó chúng tôi làm theo cách của chúng tôi.

***

Hết. Nếu bạn nhận ra chính bạn trong những “chúng tôi” trên, bạn có thể đăng ký làm thành viên của Hiệp hội những người thích ở một mình (mời bạn nộp hồ sơ ở phần comment). Đăng ký xong bạn không cần phải làm gì hết, cứ tắt máy đi và chơi đi… một mình. “

[ JOE ]


***

I'm the type of person who doesnt find it painful to be alone - Haruki Murakami.