Zany

Zany

6 thg 3, 2013

COLORS OF THE NIGHT


Một buổi tối muộn hôm nay, mặc dù trên vai và tay lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ đồ, cặp xách, túi xách, laptop...nhưng tôi vẫn đi bộ một đoạn đường dài từ thư viện trường tôi ra đến chỗ bus stop ngày xưa tôi hay đứng đợi. Từ khi chuyển nhà, đường đi học của tôi cũng thay đổi, và đã rất lâu rồi tôi không ra cái trạm bus ấy nữa. Nó là 1 trạm bus cũ yên ắng ngụ trên đường phố Chinatown khi nào cũng đông đúc và rực rỡ đèn màu. Chinatown là nơi đầu tiên tôi sinh sống khi tôi đến Singapore, chính vì thế, nó là nơi nắm giữ rất nhiều kỉ niệm của tôi mà tôi không bao giờ quên đc. Những thứ "đầu tiên" bao giờ cũng là những thứ khó quên. Tôi nhớ nơi chốn ấy nhiều, và tôi cũng nhớ chính tôi của những ngày xưa nữa. Vậy là đã tròn 1 năm 2 tháng từ ngày tôi đặt chân đến đất nước này, khi lật giở lại những trang blog cũ, tôi cũng không nghĩ rằng thời gian đã đi đc một quãng đường xa đến thế. Bao nhiêu thứ đã đổi khác, tôi cũng có còn như xưa không? Tôi ngồi một mình ở trạm bus, nhìn ra ngoài đường phố, những chiếc xe lao vụt qua, thổi tóc bay phấp phới, tôi lặng lẽ đợi chờ...

Thời gian làm phai màu nhiều thứ. Tôi đi bộ đến quán trà sữa mà tôi từng rất nhiều lần đứng xếp hàng để mua, nhưng chẳng còn thấy anh bán hàng ngày xưa hay "Cám mơn" tôi nữa. Thay vào đó là một người xa lạ. Tôi bỗng thấy nhớ anh, ngày xưa anh hay "cám mơn" tôi còn tôi thì "xia xìa" anh. Chắc đó là từ Việt Nam duy nhất anh biết, và đó cũng là một trong vài từ ít ỏi tôi biết của tiếng Trung. Không biết bây giờ nếu gặp lại anh còn nhận ra tôi không. Tôi mua một cốc Bubble Milk Tea như thói quen rồi lên chuyến bus để về nhà. Đoạn đường về nhà thăm thẳm xa, bầu trời thì đen kịt còn đường phố vẫn sáng choang nhộn nhịp. Tôi tạm gác những chuyện đau đầu về project, assignment qua một bên, nút chặt tai bằng cái earphones và chọn folder của Jason Mraz. Mraz luôn đem lại cảm giác bình yên cho tôi bằng thứ âm nhạc của anh ấy. Tôi không nghĩ đến ai cả, tôi chỉ nghĩ đến cái đất nước này và tình yêu kì lạ của tôi dành cho nó. 

Nhiều người sẽ thấy kì lạ và đặt câu hỏi tại sao tôi có thể yêu Singapore vì đối với họ, đất nước này thật nhàm chán, nhưng tôi chẳng buồn giải thích, mà có thể là do tôi không biết giải thích thế nào. Từ ngày đầu tiên cho đến tận bây giờ, những chuyện đã xảy ra, những nơi tôi đã đi qua, những người tôi đã gặp, và những điều tôi đã đem lòng mến yêu...tôi đều nhớ hết. Trong lòng tôi thầm cảm ơn anh vì anh theo một cách nào đó, là cầu nối của tôi đến duyên phận với đất nước này. Đã có những nụ cười hạnh phúc, nhưng cũng có lúc tôi ngồi khóc chẳng ngại ngần ngay trên đường phố, để những người xa lạ trên đường phải ngần ngại lại hỏi thăm. Đôi khi tôi thấy mình quả là kiên cường, mạnh mẽ, có những thời điểm khó khăn mà giờ nhìn lại tôi cũng không rõ mình đã đi qua nó như thế nào nữa, nhưng cũng có những lúc tôi chẳng kiềm đc lòng mình mà đang đi phải dừng lại khóc xong mới đi tiếp đc. Đôi khi tôi thầm cảm ơn trời vì những tình cảm ấm áp tôi nhận đc ở đây nhưng cũng có lúc tôi đứng dựa vào tường lướt danh bạ dài ngoằng trong điện thoại mà không biết gọi cho ai và thấy cô đơn một cách khủng khiếp. Ở nơi này, hạnh ngộ và chia li diễn ra rất nhanh chóng, nhanh như nhịp sống ở đây vậy. Mọi người sống vội, nên cũng phải làm vội, yêu vội, nhớ vội... Mà tôi thì không quen như thế, nên đôi khi thấy mình như một người bơi chưa giỏi mà đã ra khơi với những con sóng lớn dồn dập, và tôi thấy mình xoay tứ tung, không rõ đang ở đâu nữa, trong cái biển tình cảm của chính mình... Tôi có một người bạn thân, giờ nàng đã xa; tôi có một ông anh trai, giờ anh cũng đi mất; tôi có một người bạn nhỏ, bạn cũng đã chào tạm biệt tôi, tôi có một chị gái, giờ thì vẫn ở cạnh, nhưng tích tắc thôi, tôi biết, rồi chị cũng phải đi... Tất cả đều là sự chia xa của địa lí, nhưng vẫn làm tôi buồn làm sao, bạn ơi, anh ơi, chị ơi... là Singapore đưa ta đến với nhau, rồi cũng tại đây mình phải chia xa. Đêm hôm trước tôi nhớ bạn, nhắn tin cho bạn "Zany misses Rachael", bạn nhắn lại "Rachael misses Zany too", tôi mỉm cười, chắc tôi chỉ cần có thế, biết rằng tôi vẫn chưa bị lãng quên. Bạn rủ tôi đến nhà mới của bạn chơi, trong khi tôi vẫn cứ nhớ hoài cái căn hộ cao tầng bên bờ sông Lavender nơi bạn vs tôi hay ngồi tâm sự. Ôi tôi quả là một con người phiền phức, nhớ thật nhiều...!!!

Singapore...Singapore...sau này vài năm nữa, có lẽ trong câu chuyện cuộc sống tôi kể cho ai đó sẽ là...Tôi từng sinh sống và học tập ở Singapore và.... cứ thế, những câu chuyện của tôi bắt đầu. Chỉ hơn 1 năm thôi nhưng tôi có thật nhiều thứ để nhớ về và kể lể. Tôi càng ngày càng sợ khái niệm thời gian, tôi sợ đến ngày tôi phải chia xa nơi này, và những con người tôi trót đem lòng yêu thương. Mặc dù bận rộn nhưng trưa nào tôi cũng nấu ăn, cho vào cà mèn rồi mới lật đật chạy lên trường, tôi muốn nấu cho chị ăn những món Việt Nam. Tôi biết chị thích, chị hay khen tôi nấu ăn ngon, nhưng không phải vì lí do đó, thực ra là vì tôi sợ sau này sẽ không còn cơ hội làm những việc đơn giản này cho chị nữa. Cứ thế, mỗi trưa tôi lại lật đật nấu nướng, đem cà mèn lên cho chị, đc ngắm nhìn chị thưởng thức, rồi tối lại đem về, rửa sạch để trưa mai lại nấu. Chị cũng hay nấu món ăn Indonesia hoặc Western cho tôi, chúng tôi trao đổi thức ăn cho nhau trên trường, chị bảo tôi chị vui lắm, chúng ta phải treasure thời gian này, tôi mỉm cười ái ngại nhìn chị, cảm thấy thật tội nghiệp cho tình cảm của chúng tôi. Chị nhất quyết làm mai tôi với anh chàng nghệ sĩ dương cầm người Singapore với hi vọng tôi có thể in love và get married để ở gần chị, chị hay sợ tôi sẽ về Việt Nam mất dù tôi luôn hứa vs chị tôi sẽ cố hết sức tìm việc ở đây. Nhưng tôi từ chối. Không phải tôi không thích bạn của chị, mà vì trái tim tôi đã có một giấc mơ rồi, dù giấc mơ đó rất xa vời. Tôi là một người như vậy, tôi không nghĩ nhiều trong tình cảm, hoặc là tôi là 1 virgo "suy nghĩ lí trí, hành động tình cảm" chính hiệu, yêu thì yêu thôi không nghĩ nhiều, mà đã yêu một thứ rồi thì chẳng còn để ý đến thứ khác đc nữa.  

Bạn có tin vào câu chuyện của Lọ lem không? Tôi cũng không tin. Nhưng thực sự, nó đã xảy ra, với tôi, ở đất nước xa lạ này. Tôi cảm thấy trân trọng điều đó, nhưng tôi không phải là Lọ lem, nên tôi biết tự ti và biết mình không xứng đáng. Nhật từng bảo tôi, cậu biết vì sao có nhiều người hay để lỡ mất cơ hội không, vì khi cơ hội đến, họ nghĩ là nó không dành cho họ, và họ không vươn tay ra để đón lấy nó đúng lúc. Tôi cứ nghĩ mãi đến những lời nói đó. Tôi không phải là một đứa nhanh nhẹn, cũng không giỏi suy nghĩ tính toán, tôi không biết mình phải làm gì cả. Thực sự. Nếu tôi khôn ngoan, nhạy bén, chắc đời tôi đã khác. Biết vậy nhưng không thay đổi đc tính cách. Tôi thường chậm chạp và suy nghĩ quá nhiều, rất nhiều, đôi khi mọi thứ tốt đẹp đi qua, tôi mới nhận ra lẽ ra tôi nên đi nhanh hơn để đến gần nó, chứ không phải đứng đó mà suy nghĩ cho đến khi nó đi xa mới nhận ra. Tôi cũng không giỏi kinh doanh, không biết đếm tiền, không biết sau này làm gì mà sống nữa. Tôi không hiểu sao nhiều người xung quanh lại nhanh nhẹn đến vậy, tôi thấy tôi thua họ rất nhiều thứ. Tôi kể vs Nhật những suy nghĩ, Nhật bảo, vì mỗi người mỗi kiểu, lúc họ suy nghĩ làm sao để đạt đc mục đích của họ thì tôi đang bận nghĩ bầu trời hôm nay có xanh không... Mặc dù tôi biết Nhật nói đểu mình đấy, nhưng tôi không ngừng suy nghĩ về câu nói đó. Tôi đã cố gắng rất nhiều để đc điểm A, tôi luôn cầm trên tay kết quả mà tôi có thể cảm thấy tự hào về nó, nhưng giờ tôi vẫn loay hoay ko biết làm sao để kiếm đc việc, trong khi 1 người, học tệ hơn tôi nhiều, nhưng nhờ mối quan hệ, bây giờ đã có Employment pass, và buồn cười là trc đây, tôi đã đc "gần" cái cơ hội đó trước, nhưng tôi đã từ chối. Tôi nghĩ rằng, nếu quay lại thời gian thì tôi vẫn sẽ làm vậy, vì tôi biết đó không phải là con người của tôi, tôi không thể làm những chuyện không đúng với bản chất của tôi đc. 

Có thật nhiều điều làm tôi suy nghĩ, trong cuộc sống này, người ta cần một bản lĩnh cực kì lớn để giữ đc lòng tự trọng và cả niềm kiêu hãnh sống nữa. Tôi không phải là một người khôn ngoan, khéo léo, nhanh nhạy, tôi cũng không thảo mai, giả tạo đc, nên cơ hội đến thì không biết nắm bắt, cũng loay ha loay hoay ko biết làm sao để tạo các mối quan hệ, lấy lòng người khác. Đôi khi tôi thấy tôi thật kém cỏi. Đã thế còn toàn bị ng khác cho là kiêu kì, lạnh lùng, mà không biết làm sao để xóa đc suy nghĩ đấy của họ. Kém nhỉ??? Mọi người đọc đến đây chắc là phải lấy tay che miệng cười thầm tôi, 21 tuổi rồi mà mấy cái căn bản cũng không biết. Mỗi khi vào trường tôi thường đi thật nhanh và ít chú ý đến ai cơ bản là vì tôi không nhiều bạn thôi, ngta Hi Zany..thì tôi cũng Hi...xong tôi đi mất, ngta nghĩ tôi kiêu, còn tôi thì thấy mình không biết nói gì thôi đi thì hơn, có những người muốn gần tôi nhưng họ cảm giác tôi đẩy họ ra xa, trong khi, không phải thế...Htrc tôi vô tình nghe một người nói về tôi, Zany à, xinh đấy, học giỏi đấy, những chảnh lắm, nó không chơi vs ng Việt đâu... Tôi buồn cả ngày vì câu nói đấy. Chỉ vì nó không đúng sự thật. Nhưng mà tôi không biết làm sao nữa, buồn buồn để
đó rồi cũng thôi...thở dài...họ còn nghĩ tôi là một đứa móc quan hệ với giáo viên giỏi, trong khi chính giáo viên họ lại bảo tôi quá lạnh lùng ít nói, như thế không hợp vs nghề marketing...đúng là thiên hạ mỗi người mỗi ý, tôi bắt đầu thấy mệt không biết sống sao cho đúng ý mọi người...

Mỗi ngày trôi qua tôi đều cố gắng, mỗi sáng thức dậy cho đến khi đi ngủ, tôi cảm thấy hôm nay không uổng phí. Không có niềm vui thì tôi tự tạo niềm vui cho mình. Hạnh phúc với tôi rất đơn giản. Tôi không cần tiền để có thể cảm thấy hạnh phúc. Tiền có thể mua đc nhiều thứ nhưng không mua đc sự chân thành. Tôi cũng có người để mơ về và vì họ cũng nghĩ về tôi nữa. Tôi có người để thương yêu và để nghĩ rằng, trên tinh cầu cô độc này mình không cô đơn. Tôi nhìn thấy có những người đời họ dường như sinh ra là để sung sướng, mọi chuyện đều chảy trôi rất thuận lợi, nhưng tôi thì ngược lại, hầu như tôi đụng vào cái gì thì thường sẽ có chuyện để coi. Dz bảo tôi thế mới là thú vị, có thể coi đó là 1 lời an ủi dễ thương nhỉ? Bạn bè tôi là những người dõi theo cuộc sống tôi sâu sắc nhất, nên có thể họ nói đúng. Tôi sẽ tin họ! Mà cũng lâu rồi tôi không liên lạc vs nhiều người, hình như khi ngta lớn, vòng tròn mối quan hệ sẽ nhỏ lại, tôi cũng không còn nhớ nhiều người, mà thường là nhớ vài người, nhưng rất nhiều. Hi vọng ở đâu đó ngoài kia, cũng có người đang suy nghĩ về tôi...!

Một buổi đêm và những con chữ trong đầu tôi. Singapore, ngày 7 tháng 3...2 giờ 40 phút.





Đây là bài hát tôi rất thích nghe vào ban đêm. Có người từng bảo tôi thật khó hiểu, như màu sắc vào ban đêm vậy, luôn bị che giấu. Tôi không giỏi bộc lộ cảm xúc, nhưng tôi cũng hay viết, chỉ trách là có người không hiểu đc để đọc thôi. Haha... Chẳng hạn Rachael, chị gái, 2 người chắc không biết đc là tôi yêu quí 2 người như thế nào, nếu 2 người biết tiếng việt và đọc đc blog của tôi thể nào cũng khóc vì cảm động. Rachael, nàng mạnh mẽ, nhưng chỉ tôi biết nàng hay khóc mỗi khi đi ngủ. Còn chị gái tôi thì không dùng bất cứ mạng xã hội nào, ngoài email và whatsapp, nên chẳng bao giờ chị biết tôi có blog. Và tôi yêu thích ban đêm, vì nó khá giống tôi, im lặng, yên tĩnh, nhưng vẫn ẩn chứa những màu sắc. Tôi nhớ danh họa Van Gogh từng nói rằng, "tôi luôn tin ban đêm nhiều màu sắc hơn cả ban ngày". Tôi rất thích câu nói đó nên nhớ mãi, vì tôi cũng nghĩ như vậy, và bài hát này, cũng thế...  




Bức ảnh gần nhất tôi đc chụp. Lâu rồi tôi không chụp ảnh, cũng vì...bận quá, quên se sua, điệu đà... Bức ảnh này đặc biệt, vì có người bảo tôi khi cười tươi sẽ xinh hơn (và trẻ hơn T_T) nên mỗi khi theo thói quen tôi cười mím, người lại bảo "Cheeesssseeee" xong...tách...haha... Từ nay tôi sẽ hạn chế cười mỉm bởi vì nó cộng cho tôi thêm vài tuổi, cơ bản đã luôn bị chê già recently không hiểu tại sao, chắc tại già thật... Càng suy nghĩ nhiều lại càng mau già, mà càng già lại càng hay suy nghĩ nhiều...vòng luẩn quẩn của tôi...haha...


20 thg 2, 2013

A quiet night, a quiet me.


Mới vừa thiêm thiếp ngủ đc một tí thì tôi nằm mơ một giấc mơ kì lạ, choàng tỉnh, mới có 3 giờ sáng. Tôi nhìn quanh, một không gian tối đen lặng lẽ bao trùm, chỉ có mình tôi. Nếu mà giờ ở nhà thì sẽ có em gái tôi nằm cạnh. Tôi nhìn qua cái gối ôm, khẽ thở dài, tôi sợ nhất ở một mình là vào những lúc thế này, khi mà lỡ tỉnh ngủ và không ngủ lại đc nữa. Tôi mở điện, ra khỏi phòng, uống một ngụm nước lọc, chống tay nhìn xuống cửa sổ. Đường vẫn sáng đèn, ô tô thì vẫn chạy, gió tạt những tiếng rì rầm vào tai tôi. Tôi mở tung cửa sổ, đứng dựa vào tường, tay vẫn cầm cốc nước, tôi bỗng ước gì đc nhìn thấy mặt trăng, chắc là tôi sẽ thấy đỡ cô độc hơn. Ít ra là vẫn có một ai đó, một cái gì đó, thân thuộc, ở cạnh tôi. Tôi vào phòng, tắt đèn, bật điện thoại, mở nhạc, chọn chế độ loa ngoài, nằm bên cạnh. Tiếng nhạc trong đêm khuya vắng lặng càng làm viền thêm sự trống trải của tôi lúc này. Tôi bỗng thấy mình buồn kinh khủng, mà chẳng có lí do gì cụ thể. Đã bao giờ bạn thấy mình rất buồn, buồn lắm, nhưng rốt cuộc chẳng vì một thứ gì đó rõ ràng chưa? Đêm hay làm ngta thấy buồn, mà nhất là đêm ở Singapore, cái sự tĩnh mịch tuyệt đối, giữa một bầu trời mà những tòa nhà cao chọc trời liên tiếp nhau khiến tôi ngẩng mặt lên cũng khó tìm đc ánh sáng của một vì sao hay mặt trăng nào ở gần chỗ tôi đứng. 

Tôi nghĩ về mình. Tôi biết đang có rất nhiều người trách tôi, dù nói hay không nói ra. Tôi hiểu chứ. Lần tôi về Việt Nam, có người đã nói với tôi, người ta vừa bái phục mà cũng vừa sợ cái lạnh lùng của tôi. Khi mà tôi có thể im lặng và chấm dứt tất cả không một lời nói, không một lần gặp lại nào từ sau đấy. Tôi ước gì mình có thể thanh minh gì đấy, nhưng một lần nữa, tôi chọn sự im lặng. Có lẽ, anh ơi, đó là cá tính của tôi rồi, anh nói đúng đấy. Lần vừa rồi, tôi cũng gặp lại Sw, người mà tôi nghĩ, tôi sẽ không bao giờ gặp lại. Sw đi bộ đến nhà tôi lúc 11 giờ đêm. Tôi ngạc nhiên đứng nhìn chằm chằm vào cậu, không thốt lên đc một lời nào trc khi tôi tiêu hóa xong cái sự ngỡ ngàng của mình. Đã 3 năm rồi tôi mới gặp lại cậu, từ lần cuối cùng tôi nhắn tin, chúng ta đừng yêu mến nhau và cũng đừng gặp lại nhau nữa. Tôi cứ đứng nhìn cậu. Sw cũng nhìn tôi. Chúng tôi cứ đứng chôn chân dưới đất mà nhìn nhau như vậy. Nếu bạn bỗng dưng gặp lại mối tình học trò đầu tiên của cuộc đời bạn, người mà đã 3 năm rồi không một tin tức, bạn sẽ cảm thấy như thế nào? Tôi thì cảm giác cả thế giới kí ức của tôi sống lại trong một giây phút đấy. Vẫn ánh mắt sáng, cương trực, vầng trán cao, sống mũi thẳng, tôi cứ ngỡ trong một khoảng khắc nào đấy, chúng tôi vẫn chỉ mới 15 tuổi, và đang sống những ngày tháng thơ ngây của những năm đã xa đó. Sau đấy thì tôi là người lên tiếng trc để xóa tan bầu không khí im lặng, sao cậu lại đến đây, tôi hỏi. Tôi chẳng nghĩ đc cái gì lãng mạn để nói nên chi bằng tôi nói thật những gì tôi đang nghĩ. Sw bảo tôi rằng, nếu tối nay cậu ấy không đến, và ngày mai thì tôi bay mất rồi, thì không biết bao giờ mới gặp đc nữa. Tôi phì cười, đúng rồi, tôi cũng nghĩ không bao giờ tôi gặp lại cậu nữa. Sw nhìn tôi, buông vài câu lãng đãng, thật thế à...

Chúng tôi đi bộ lên dốc gần nhà tôi, đến lại trường cấp 2 thì dừng lại. Sw hỏi tôi có nhớ không. Tôi nói có. Rồi chúng tôi quay về sớm vì ngày mai tôi phải bay sớm. Tôi bảo Sw, đừng quên tôi nhé. Không biết bao giờ ta có thể gặp lại đc nữa. Sw đưa một ngón tay chạm khẽ má tôi, chắc cậu định nói gì đó nhưng khi tôi nhìn lên cậu thì cậu lại thôi. Cậu chỉ khẽ khịt mũi, bảo tôi vào nhà đi. Tôi gật đầu. Mỗi người chúng ta, ai cũng lưu giữ một mối tình cảm đầu tiên rất đẹp, và tôi cũng thế. Chuyện của tôi rất đặc biệt, vì ngày đấy, cả trường đều biết vì scandal chẳng đâu vào với đâu, hoặc là vì cậu ấy là một người quá nổi tiếng, 2 năm liền là học sinh xuất sắc nhất khối, năm cuối cùng là học sinh xuất sắc nhất trường, đẹp trai, và quan trọng là...con giáo viên trong trường! Hồi đó, cậu thích tôi trước và làm tôi khốn khổ vì cậu! Nhắc đến chuyện của tôi và Sw, dám cá những giáo viên và học sinh ngày đó vẫn còn chưa quên. Mặc dù chúng tôi chẳng phải là một cặp, nhưng chỉ cần Sw thích tôi, là tôi đủ "nổi" (tai) tiếng rồi. Rất nhiều chuyện đã xảy ra nhưng scandal cũng chỉ là scandal, tôi chưa bao giờ đồng ý cậu, chẳng hiểu sao scandal vẫn cứ ở khắp nơi. Lên cấp 3, cậu đậu vào lớp chuyên Toán của trường chuyên Lê quí đôn, tôi học trường khác. Tôi nghĩ mọi chuyện đã chấm dứt và cậu cũng quên tôi rồi. Nhưng cuối năm lớp 10, cậu đột ngột liên lạc lại với tôi, chúng tôi trò chuyện như những người bạn, và lâu lâu gặp nhau ở các cuộc thi thành phố. Cậu chuyên toán, còn tôi chuyên Văn. Những kỉ niệm thật đẹp và trong sáng về cậu, sống mãi. Một người con trai thông minh, cá tính, ít nói nhưng sống tình cảm. Đó là những gì tôi nhớ về cậu. Cậu có rất nhiều đam mê và mơ ước, cậu luôn chia sẻ nó với tôi, còn tôi thì luôn lắng nghe và ủng hộ cậu. Cậu luôn chia sẻ những mục tiêu của cậu với tôi vì muốn tôi làm giám hộ cho cậu, ví dụ cậu nói, tớ sẽ đc giải nhất casio sắp đến, tôi sẽ chứng nhận cho cậu, nếu như cậu không đạt đc, thì tôi đc quyền phạt cậu. Cứ thế, hết mục tiêu này đến mục tiêu khác, nhỏ hay lớn, tôi đều là người giám hộ cho cậu. Cậu nói với tôi, hãy giám hộ cho tớ ước mơ trở thành triệu phú năm 30 tuổi nhé, tớ sẽ làm việc cật lực để đc là triệu phú. Tôi nhìn cậu, cười hỏi, thế thành triệu phú rồi thì sau 30 tuổi sẽ làm gì. Cậu bảo, nhất định là cưới tôi rồi, sau đấy chúng ta sẽ đi du lịch thỏa thích, đi đến khi nào chán không muốn đi nữa thì thôi. Tôi lè lưỡi, gì, 30 tuổi hả, lúc đó cậu cầu hôn tôi thì tôi sẽ nói, muộn rùi, iem đã có chồng rùi hihihi Tôi chỉ định đùa với cậu, ai ngờ cậu buồn thật, chắc cậu tưởng tôi nói thật, cậu bảo, nếu thế thì cậu ngoại tình với mình đc không? Tôi thì không biết cậu thật hay đùa nên chỉ bĩu môi nhìn cậu. Mãi sau này, trc khi thi đại học, tôi nhắn tin nói đừng gặp nhau nữa, tôi cần một người thật sự ở bên cạnh yêu thương và chăm sóc cho tôi, chứ tôi không cần triệu phú sau cả chục năm nữa. Cậu không trả lời đồng ý hay phản đối, cậu chỉ nói với tôi, "mình sẽ không yêu ai ngoài cậu nữa đâu." Tôi cho đó là câu trả lời trẻ con và sáo rỗng, không có ý nghĩa gì cũng chẳng giải quyết đc vấn đề gì, nên tôi cũng im lặng, không nói gì nữa. Rồi sau đấy, chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau nữa. Tôi chỉ biết cậu thi đỗ vào Ngoại thương, ngành cậu ưa thích, và đang trên đường chinh phục ước mơ của cậu. Đôi lần theo dõi cậu trên fb (mặc dù chưa bao giờ add) và nghe bạn bè kể lại, tôi biết cậu đang rất thành công ở đất Sài gòn. Tôi cũng có con đường cuộc sống của riêng tôi, và đôi khi, tôi vẫn nhớ cậu, nhớ ánh mắt cậu hay nhìn tôi trìu mến đến nỗi có lúc tôi tưởng mình là người quyến rũ nhất thế giới này, nhớ nụ cười hiền lành của cậu, nhớ giọng nói háo hức khi cậu chia sẻ điều gì đấy với tôi, một mục tiêu mới hay một khát vọng xa xôi... Tôi chỉ nhớ vậy thôi, chẳng bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ nói ra. Cho đến khi 2 năm sau, có người nói với tôi, cậu đã có bạn gái mới. Tôi đăng lên fb bài hát "Chàng khờ thủy chung" mà cậu từng hát lảm nhảm cho tôi nghe đoạn điệp khúc, tôi không rõ mình buồn hay vui trc tin ấy, vì tôi cũng có bạn trai rồi, tôi cũng mừng cho cậu vì cuối cùng cậu cũng đã tìm một người thật sự dành cho cậu. Tối hôm đó, tôi hỏi cậu về bạn gái của cậu, và trêu chọc cậu đã quên câu nói cuối cùng cậu nói với tôi. Cậu chỉ bảo với tôi, lời hứa nào mình đã không giữ nhưng lời hứa cuối cùng thì mình vẫn giữ, và chẳng có bạn gái mới cũ nào cả, cuối cùng thì chỉ có 1 người đầu tiên thôi. Cậu nói tôi đừng tin nhiều vào lời bạn bè đồn thổi chung quanh thế chứ! Tôi im lặng nhìn cậu. Cậu cười nhìn tôi, trêu chọc, à còn lời hứa mua cái xe mui trần màu pho mát cho cậu, chắc cậu quên rồi nhỉ...tôi bĩu môi, xí, cái gì quên chứ cái đó không quên đâu, khi cậu là triệu phú mình sẽ đòi cậu. Cậu cười phá lên chê tôi ghê gớm từ nhỏ đến giờ chưa bỏ, còn tôi thì ngạc nhiên vì những chuyện vớ vẩn vậy mà cậu còn nhớ...

Cũng chỉ có tôi gọi cậu là Sw. 3 năm rồi tôi lại đc gọi lại cái tên đấy. Trên đời này ngta cứ nghĩ những mối tình đẹp phải là những mối tình có một cái kết đẹp, kiểu hoàng tử và công chúa cưới nhau và sống hạnh phúc bên nhau suốt đời. Tôi thì không nghĩ như vậy. Những cảm xúc đẹp nhất là những cảm xúc ngây thơ, trong sáng, và thuần khiết, nồng nàn đến độ chúng ta không cần nhắc đến một cái happy ending nào cả. Tôi và cậu khi chia tay nhau đêm hôm ấy cũng thế, chúng tôi không hề nhắc đến khi nào sẽ gặp lại nhau. Có thể vẫn sẽ 3 năm nữa, hay 5 năm nữa, cũng có thể 10,20 năm nữa. Không biết đc, đúng không? Cậu chưa bao giờ tỏ tình với tôi, chúng tôi chưa bao giờ hôn nhau, và không bao giờ hứa hẹn gì cả, hãy cứ để duyên phận làm đúng nhiệm vụ của nó. Nếu có duyên sẽ còn gặp lại. Nhưng tôi có thể chắc chắn với Sw một điều rằng, cho dù chúng ta rồi sẽ gặp những ai và trải qua điều gì đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ luôn ở đấy, trong tâm trí tôi, về những ngày thơ đẹp nhất mà chúng ta đã từng trải qua...

Ảnh tôi lấy trên ava FB của cậu, cái FB mà tôi chưa từng một lần gửi Friend Request...

Và bài hát cậu đã gửi cho tôi, rất nhiều năm về trước.


Tôi không hứa hẹn gì với cậu cả, cũng không nói về tình yêu hay nỗi nhớ. Có lẽ, những điều quí giá nhất là những điều không đc nói ra. Tôi không nói tôi đợi cậu, hay cậu hãy đợi tôi, tôi không nói tôi yêu cậu, hay hỏi cậu có còn yêu tôi không. Tôi biết chúng ta còn mọi điều chưa nói với nhau, nhưng tôi sẽ không hỏi cậu, cũng không nói ra. Cậu hãy sống một đời cậu đã luôn khao khát, một mục tiêu to lớn cháy bỏng trong cậu còn chưa đạt đc, tôi tin cậu sẽ đạt đc nó, như bao lần cậu đã đạt đc trc đây, mà k cần tôi giám hộ. Tôi cũng sẽ sống cuộc sống tôi đang theo đuổi, và nghĩ về một người không phải cậu. Tuy nhiên, cuộc sống này rất kì diệu, hoặc đủ kì diệu để xảy ra những điều kì diệu, cậu hãy tin là thế.

18 thg 2, 2013

Tháng 2.


Xin chào! Tôi mới sắp xếp một đống vali, balo, hành lí, và nhận ra ớ, 1 giờ sáng mất rồi! Thôi chết. Sao thời gian nó cứ vùn vụt mà lao thế nhỉ? Cứ chớp chớp mắt điệu đà tí là hết giờ mất rồi. Lúc nào cũng cảm thấy có ti tỉ nhiều việc cần làm cho xong, mà cứ cuối ngày nằm vắt chân lên giường mở điện thoại tổng kết là thấy còn cả đống ô chưa đc tick (tức là chưa đc đả động đến, chưa xong nồi niêu cơm chảo gì cả!) có chán không. Tôi là chúa mơ mộng mà dạo này thiếu thốn thời gian quá nên hay kết hợp, kiểu không có như ngày xưa ngồi không chống tay mơ là mơ thôi nữa, giờ mơ mộng bây giờ thường là trên bus đi học, rồi từ bus trường về đến nhà. Đó là khoảng thời gian ưa thích nhất của tôi! Tôi thích nhất đc lên cái bus sạch sẽ và lạnh lạnh (vì điều hòa phả thôi) rồi ngồi ở ghế gần cửa sổ dãy cuối cùng (vì trường khá xa) tha hồ nhét earphones và suy nghĩ về nước Mĩ hihihi tôi rất thích những lúc đó vì đường đi học của tôi cực kì đẹp và thơ mộng, một bãi cỏ xanh xanh trải dài đến tận trời, một dòng sông vắt ngang qua lòng thành phố, đi ngang qua cả con sư tử biểu tượng của xanhgapo mà mặt hơi ngu ngu mồm cứ ngoạc ra í, rồi nhà hát sầu riêng nữa, đi ngang qua cả Marina Bay sand huhu chỗ một thời cứ buồn là ra đó ngồi :(( nhớ quá! Singapore của tôi! Người tình ngàn năm yêu đương trong vài phút chắc yêu từ ánh mắt đầu tiên đấy! Người mà tôi chưa xa đã nhớ...

Cuộc sống tuổi 21 có rất nhiều chuyện để nói và chia sẻ. Những điều rất dịu dàng này là dịu dàng ơi của cuộc sống đầy mến thương, hay cả những chuyện nhỏ nhặt muốn thủ thỉ tâm tình mỗi ngày trôi qua, nhiều lắm bạn ơi những điều chúng ta muốn bày tỏ. Tôi ngồi nghe nhạc của The Samples mà cứ tự cười mãi, những giai điệu cũ vui tai hay là vì tôi đang mê đắm cuộc sống này quá đỗi? Dễ buồn, dễ vui, dễ xúc động, đó là bản chất của tôi, hay vì cuộc sống thực sự quá muôn màu và giàu cảm xúc? Tôi không biết nữa, chỉ biết là tôi yêu quá cuộc đời này, yêu bầu trời xanh trong vắt nơi tôi đang sống, yêu mỗi sáng thức dậy bởi tiếng chuông báo thức mở mắt nhìn ra cửa sổ nắng đã lên cao lắm rồi, yêu mỗi cốc sữa đậu nành tôi bắt đầu ngày mới, yêu con đường đi bộ ra đến trạm xe buýt đi ngang qua một cây cầu tím màu hoa giấy đẹp đến mơ màng, yêu cái bus 196 tôi đi học, cái ghế ngồi ở dãy cuối cùng bên tay trái tôi hay ngồi, tôi yêu con đường đi bộ đến trường với đồng cỏ mát mát xanh tươi, tôi yêu cái thư viện trường tôi nơi tôi từng gắn bó thân thiết đến tối mịt ở đó :)), yêu luôn thủ thư đáng mến Mr. Joseph luôn gọi tôi là Tuyết Nga dù phát âm hơi kì quặc chứ nhất định ko chịu gọi Zany, yêu cái phòng 102 tôi luôn ngồi trốn tránh thế giới, yêu cái máy nước và cafe tự động, yêu những giáo viên và ng bạn tử tế luôn dừng lại trò chuyện hỏi thăm tôi chứ không chỉ lạnh lùng pass by. Ôi, yêu nhiều thứ nhỉ! Tôi còn yêu nhiều thứ khác nữa lắm, kể không bao giờ xuể, tôi cứ nghĩ về nó suốt thôi! May mà trái tim của chúng ta là không giới hạn, nếu không thì tôi biết làm thế nào bây giờ đây nhỉ!!!

Yêu nhiều thứ và nhớ nhiều thứ. Hôm qua bay chuyến bay đêm ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn ra thấy mặt trăng rất gần. Tôi cảm tưởng chỉ cần đưa tay là chạm đến được mặt trăng đấy. Sáng ngời, dịu hiền, lung linh, lan tỏa... chỉ thế thôi mà khiến tôi rơi nước mắt. Đôi khi tôi cũng không hiểu mình, chẳng hạn như lúc đó, có những chuyện tôi rất bình tĩnh, nhưng có nhiều khoảnh khắc tôi dễ khóc kinh khủng. Tự nhiên nhìn mặt trăng một lúc thì thấy xúc động quá thế là khóc trên máy bay luôn, chỉ tội bạn bên cạnh tưởng mình thất tình cứ an ủi rồi hỏi are u ok...haiz, ok chứ, chỉ là hơi mít ướt tí thôi! "Bệnh nghề nghiệp" của tôi mà, bạn không hiểu đâu! Xuống đến sân bay thì lấy lại mood bình thường để đi cãi nhau vs cái bọn xuất nhập cảnh, cũng vì có IPA letter mà cứ bắt lỗi tới lui, mất công nộp 30$ chờ 3 tiếng làm xin extension vô ích. Giằng co đến 1h mới lấy đc hành lí, xách cả đống kí lô ra đến nơi nhìn thấy dãy xếp hàng đợi taxi xong muốn lăn ra đấy ngủ luôn. Nhưng tất nhiên vẫn phải đứng chờ, vì mai có class, đúng là cái số con rệp, chưa kể bắt đc taxi thì gặp ngay thằng tài xế tàu khựa, ngồi ba hoa khoác lác về cái đất nước tàu khựa của nó lát sau mình giả vờ không biết tiếng anh không hiểu nó nói gì để nó im miệng lại thế mà nó vẫn nói tiếp, khổ cái là mình hiểu nên mới tức chứ! Nhưng mà nó nói đúng một cái là bọn tàu khựa dạo này phất quá, kinh tế lên thế thì thằng Mĩ chả sắp quay 180 độ ủng hộ đến nơi, ôi xời...hay chuẩn bị có thế giới thứ 3 nhỉ??? Nói linh tinh quá, chợt nhớ mai có class cả ngày, ÔI...! Học thì càng ngày càng khó hoang mang quá! Lại bắt đầu quay về 1 năm về trc, thời mà nhà chỉ là nơi để ngủ thôi ấy còn thời gian chủ yếu là lê lết trên thư viện. Nhưng mà mình lại yêu cái nhà này mới khổ, cái phòng nhỏ nhỏ màu xanh lá yêu yêu của mình, thích những buổi chiều rảnh rỗi đứng nấu ăn ở cái bếp bên cạnh cửa sổ nhìn ra đường cái, xe vùn vụt lao đi làm bọn chim bồ câu béo ục ịch mặt kiểu hoảng sợ giật mình rất là vui :)), ôi...! Những điều nhỏ nhặt đáng yêu của cuộc sống.

Một cuộc sống giàu có không phải là có bao nhiêu tiền, mà là có bao nhiêu dư vị cảm xúc! Hi vọng nhỏ nhoi của tôi là mình đã không phí hoài một đời này của mình. Và hãy cứ tin rằng tôi luôn thành thật.

Nơi những cơn gió...dừng chân.
Đây là nơi yêu thích của một Người. Có một ánh sáng vàng dịu dàng nhỏ bé giữa sự xa hoa lộng lẫy của Singapore. Đó cũng chính là thứ ánh sáng ấm áp giữa sự lạnh lùng công nghiệp của đất nước này. Và không phải Singaporeans nào cũng lạnh lùng như thế...hãy cứ tin...ánh mắt ấm áp, điềm đạm, Người như muốn nói với tôi điều ấy.