Zany

Zany

15 thg 11, 2012

Có một ngày như thế.


Hôm nay tỉnh dậy mớ mắt nhòm ra cửa sổ thấy trời rất đẹp. Bầu trời Singapore đặc trưng. Trời thường rất quang, ít mây, xanh một màu xanh nức nở. Xanh đến ngắt lòng. Tôi tỉnh dậy, như mọi lần, với lấy điện thoại xem giờ và check Agenda. Thật tuyệt vời là hôm nay chẳng có công việc gì đáng kể cần hoàn thành. Tôi mở laptop check mail, ngoài buổi Career talk và Marketers' Night thì chẳng có gì mới. Thực ra trong lòng tôi rất mong một tin mới từ LinkedIn, nhưng không có. Tôi cũng mong sẽ nhận đc một cái mail hay hay dài dài từ một người bạn nào đó đã lâu không nói chuyện, nhưng cũng không có. Hehe.

Tôi bật nhạc Lê Hiếu. Ở một mình có một cái thú riêng cực kì thích là có thể mở nhạc loa to cỡ maximum cũng chẳng có ai cảm thấy mình bị làm phiền. Tôi vơ vội mấy bộ quần áo trên sàn đi giặt. Người ta bảo tôi cứ tống tất cả đồ đạc vào máy mà giặt, bàn tay con gái thì phải biết giữ. Tôi thì thích đc vò vò giũ giũ, ướp hương, vắt nước, cảm thấy mình đang làm một việc rất nữ tính, quần áo phơi phóng xong mồ hôi cũng thơm phức mùi nước xả vải. Nói đến nước xả vải mới nhớ, tôi đang định mua loại mới. Để chẳng phải nhớ đến cái câu: "...ôi, mùi nước xả vải của em, ôi anh nhớ..." nữa. Ơ, sao hnay tôi sến súa thế nhỉ???

Giặt giũ xong tôi mới đi đánh răng rửa mặt. Tôi rất muốn tắm nhanh để chạy xuống chợ mua đồ tươi về nấu ăn vì bụng đánh trống dữ quá. Nhưng tôi nhớ lời chị gái, tên chị là Angel! Chị dặn tôi, em gái, chị cho em bộ kem dưỡng da này, mỗi sáng em phải bôi, mỗi tối em phải bôi, đầu tiên là Toner, rồi Emulsion, tiếp theo là Eye Cream, rồi đến Moisturizer. sau đó là Essence rồi... thôi đến đây thì tôi hết nhớ đc nữa rồi. Nói chung tôi chỉ nhớ chị dặn rất tha thiết thiết tha. Tôi bảo chị, rắc rối thế em chịu. Chị nhìn tôi, rồi chạy đi lấy giấy bút ngồi viết tỉ mỉ step 1, step 2...rồi tìm cho tôi một cái túi rất xinh cho tất cả vào. Chị dặn đi dặn lại, em nhớ phải dùng nhé, mỗi sáng mỗi tối em phải nhớ đến chị, và em phải dùng nó, biết chưa. Thế là tôi không thể phụ lòng my soul sister của tôi, dù trễ học đến nơi tôi cũng lục tung tờ giấy lẩm nhẩm bước 1 emulsion, bước 2 eye cream trét loạn xạ hết cả lên rồi vắt chân lên cổ mà chạy. Khi tôi đến trường, chị đã đứng đấy pha cho tôi một cốc ngũ cốc đứng khuấy khuấy rồi lại ngửi ngửi, ktra xem tôi có apply đầy đủ không. Tối dù đã nằm trong chăn lười biếng mèo lười, nhận đc tin nhắn, "darling girl have u applied skin care products?", thế là tôi lại tiu nghỉu đứng dậy bôi bôi trét trét. Những lúc than thở với chị, "chị ơi em chẳng quen", chị lại dịu dàng bảo tôi, em luôn bảo với chị, cuộc sống này rất công bằng đúng không, cho đi cái gì sẽ nhận lại cái nấy, rồi em sẽ thấy khi mình đối xử tốt với làn da, nó sẽ trả công mình như thế nào...Hèn gì chị xinh thế! Tôi không ngoa đâu, nếu bạn gặp Angel, bạn sẽ nghĩ nàng chỉ 20 là cùng! Nàng quá xinhhh! Nhưng nàng chuẩn bị bước qua tuổi 28 rồi đấy!

Quay về ngày hnay của tôi. Hôm nay tôi mua trứng bách thảo, trứng muối, để nấu cháo ăn! Chí Phèo còn có Thị Nở nấu cháo hành cho mà ăn. Tôi thì chỉ có một mình mình thôi! Khổ không? Không khổ! Vì tôi thích nấu ăn lắm. Tôi thích cảm giác đi một mình giữa siêu thị rộng lớn, suy nghĩ về những bữa ăn nóng sốt, thơm ngon, rồi vào bếp, thái hành, nhặt rau, ướp thịt ướp cá... Khung cảnh cái bếp nhỏ nhắn, khói thơm lan tỏa, luôn đem lại cho tôi cảm giác tốt. Ít ra tôi biết đc một điều rằng cuộc sống luôn đang tồn tại. Chỉ thiếu một điều nữa làm cho bức tranh nhà bếp của tôi hoàn hảo là có một người ở đấy gỡ tạp dề cho tôi, và cùng tôi thưởng thức những món ăn chẳng ngon lắm đâu của tôi những vẫn cười toe toét gật gù nức nở. Hehe. Lại bắt đầu sến đấy. Thực ra thì mơ mộng là sở trường của tôi, thực tế là ngon hay dở thì cũng mình tôi ngồi đấy vỗ đùi đen đét tự khen thôi. 

Dọn dẹp xong xuôi tôi lại nằm nghĩ tiếp tối nay ăn gì??? Thực ra mỗi khi không có gì để nghĩ tôi lại hay nghĩ đến đồ ăn. Tôi là một đứa rất enjoy cái sự cooking và cả eating nữa. Nhiều đêm đang ngủ bỗng thèm cảm giác đc ăn thế là tôi lại đi nấu. Mẹ tôi bảo tôi đúng là một đứa khác người còn bạn bè thì bảo ganh tị với cái body của tôi. Í không phải vì nó chuẩn đâu mà vì tôi ăn suốt ngày mà không mập. Thực ra ăn xong bụng tôi cũng phình lên rất to nhìn như mấy con mèo ở đây ấy, bụng lặc lè, nhưng mà bộ máy tiêu hóa làm việc tốt nên ngủ một giấc sáng dậy bụng đã phẳng lì như cũ hihihi Và thế là,... ta lại ăn .___. Nói đến ăn tôi lại thèm lẩu Hàn Quốc mà anh trai từng dẫn tôi đi ăn quá. Tội nghiệp 2 anh em, để có một bữa buffet lẩu, 2 anh em đã nhịn ăn từ hôm trc, để dành bụng. Đến nơi thì không đc uống nước, vì sợ no. Anh cứ gắp đồ vào bát tôi giục, ăn đi mày, ăn nữa đi mày, chẳng mấy khi đc đi ăn đâu. Tất nhiên k cần anh giục thì tôi cũng ăn, ăn nữa, ăn mãi... Tôi và anh đều thích thịt bò, mà thịt bò bên này thì đắt, chẳng mấy khi dám mua về nấu ăn, nên 2 đứa cứ gọi là click Beef kịch liệt trên màn hình. Ăn no nê, lúc đi ra đường bắt bus, anh chỉ lên một tòa cao ốc bảo tôi, ê mày, có khi nào 5 năm sau, 2 anh em mình đang ngồi trên đấy làm việc, rồi nghĩ, có thời mình từng đứng dưới này ăn lẩu tiếc tiền đứt ruột và mơ về trên đó không nhỉ?! Tôi phì cười. Rồi tôi theo hướng tay anh chỉ ngước nhìn lên tòa cao ốc sáng trưng ánh điện. Tôi cũng có một giấc mơ lớn trong đời. Giấc mơ Singapore.

Con người ai cũng có một thế giới nhỏ bí mật, để chứa những niềm riêng của họ. Tôi có nhiều nỗi niềm, nên tôi hay buồn. Chị gái bảo tôi, em là một đứa suy nghĩ tích cực, đó là lí do vì sao em luôn cười. Lúc mới biết em, chị đã tự hỏi, tại sao em hay cười thế nhỉ, lúc nào cũng vui vẻ. Thực ra thì tôi thấy, tôi hay buồn nhiều hơn. Nhưng chắc cũng vì hay buồn mà tôi hay cười. Tôi nghĩ về những ngày đã xa. Tôi đã sống đủ chưa? Tôi chỉ sợ ngày giờ thì ngắn, mà tôi mải rong chơi. Tôi luôn có một nỗi sợ thời gian trong lòng mình chẳng hiểu vì sao. Đó là lí do vì sao tôi là Calendar Girl. Tôi luôn sợ thời gian cứ chảy qua kẽ tay, mà trong lòng bàn tay tôi chưa kịp có gì. Tôi luôn sợ tôi chỉ có một đời này để sống, để cố gắng, mà tôi sống chưa trọn vẹn, và cố gắng chưa đủ. Những điều đó hay làm tôi buồn. Rồi tôi cũng hay nghĩ về những người yêu thương của tôi. Hình ảnh về họ cứ như cuốn album lật giở trong trí óc tôi. Tôi tự hỏi vì sao thế giới bảy tỉ người, tôi lại bắt gặp đc họ và có họ trong đời. Tôi muốn phát triển những mối quan hệ sâu sắc, nhưng tôi không giỏi diễn tả, nên tôi chọn cách im lặng. Bằng cách nào đó, chúng tôi yêu thương nhau, thì cũng bằng cách nào đó, họ có thể hiểu tôi. Tôi có một cuốn album màu tím luôn ở bên cạnh, trong đó là hình ảnh của những người thân yêu. Mỗi khi đến đâu, thấy những thứ gì làm tôi nhớ đến họ, tôi đều mua về. Chúng tôi thường là những người thầm lặng, và yêu quí nhau một cách thầm lặng. 

Đôi khi, tôi lại nghĩ đến tương lai. Tương lai có gì, mà khiến người ta đi tìm cả đời? 5 năm nữa tôi sẽ trở thành một người như thế nào? Tôi chẳng bao giờ nghĩ đc xa đến thế. 5 ngày nữa tôi còn chả biết có cái gì đang đợi tôi. Tương lai là một khái niệm khá trừu tượng trong tôi, vì tôi là một đứa thích sống cho hiện tại. Tôi không lên kế hoạch nhiều vì tôi nhận ra kể hoạch sinh ra là để tôi phá vỡ nó. Tôi chỉ biết sống cố gắng cho từng ngày trôi qua. Cố gắng thật nhiều, chăm chỉ làm việc, chăm chỉ yêu thương và sống tử tế. Hôm trc ngồi trong lớp học, thầy phát bài project và nhóm tôi đc cao nhất lớp. Từ khi qua đây chưa bao giờ tôi có đc cảm giác mình đứng nhất cả. Tôi cảm thấy thật sung sướng vì những nỗ lực của mình ít ra cũng đc đáp trả. Thời gian như vó ngựa qua cửa sổ, mới ngày nào còn xa lạ và thấy Singabored là đồ đáng ghét, giờ tôi đã cảm thấy gắn bó với nó và nhung nhớ khi nghĩ ngày xa nhau đến gần rồi. Và cũng là vì tôi đã có những yêu thương đặc biệt ở Sing, như chị gái tôi bảo, chị muốn khóc khi nghĩ đến ngày em phải về Việt Nam. Tôi cũng không muốn phải xa chị mãi mãi như thế. Và vì tôi có một giấc mơ.


Một ngày kết thúc với móng tay màu xanh lá. Vì tôi là một đứa thích tô tô vẽ vẽ! Màu xanh an nhiên, màu xanh khiết lành! Một người đã nói với tôi tôi là màu xanh lá của người ta! Vì nghĩ đến tôi, người ta thấy an. Những lúc đứng ở những tòa nhà cao ốc, nhìn ra ánh đèn sáng trưng, còn dòng xe dưới đường đang ùa ạt, người ta thấy nhớ những màu xanh! Tôi cũng yêu những màu xanh trong cuộc sống. Hãy tô màu xanh lá cho tâm hồn. Nếu có yêu tôi, hãy yêu tôi bằng tình yêu xanh lá.



14 thg 11, 2012

Is there anyone can make you smile, in the world full of sadness?



Tôi vốn dĩ không phải là một đứa ngại những lời đồn đại. Nói thế chứ nói nữa thì cũng không thành vấn đề. Mình sống như thế nào thì mình biết, cùng lắm là gia đình, bạn bè, những người quan trọng và ý nghĩa biết là đc. Tôi không để tâm đến những người không liên quan, hoàn toàn không để tâm, thứ nhất là tính tôi nó như vậy, thứ hai là tôi cũng không có thời gian, và vì vốn dĩ cuộc đời là sống thực chứ không phải làm quảng cáo, tôi không có hứng đi khuếch trương những điều mình đã làm và làm người ta có hứng thú với tôi. Tôi có hứng thú với chính mình và chính cuộc sống này là được. Công nhận bên này tôi có ít bạn, điện thoại tôi cũng không có chức năng soạn thảo tiếng Việt, mà tôi cũng không phải là một đứa thích có nhiều bạn bè xung quanh từ trc đến giờ. Nói thẳng luôn là tôi chọn bạn mà chơi, không phải ai tôi cũng chơi. Mấy đứa con gái mặc váy ngắn cũn cỡn nói một câu văng tục mười từ và mấy thằng con trai ngoài việc đốt tiền ba mẹ nhằm giúp đất nước Singapore thêm giàu mạnh và khoe mẽ rởm đời tôi chỉ thấy rẻ tiền và nhạt nhẽo. Miệng còn đang ăn những đồng tiền ba mẹ đút vào thì đừng mở nó ra đánh giá người khác.

Việc thân thiết với thầy giáo thì sao? Tôi chẳng thấy có gì sai ở đây cả. Thầy giáo thì cũng là người vậy, mà người với người thì cứ hợp nhau, quí nhau thì thân nhau thôi. Chúng tôi thực sự là những người bạn. Chúng tôi có những điểm giống nhau về tính cách, chúng tôi hợp nhau về quan điểm, thì chúng tôi làm bạn. Bạn bè thì ngoài giờ học gặp gỡ nhau, nói chuyện, ăn uống, cafe, chia sẻ về công việc, cuộc sống, có gì sai? Chẳng lẽ chỉ vì đó là thầy giáo mà không đc đi ăn với nhau, không đc nói chuyện thân mật và cười đùa vui vẻ? Rồi thầy giáo và học trò thì không đc đi xe cùng nhau? Giờ có 1 chiếc xe chẳng lẽ đi chơi cùng nhau người đi xe oto người đi xe buýt? Tôi vốn không có nhiều bạn, nhưng nếu đó là bạn tôi, tôi luôn đối xử hết lòng. Cuối cùng, lại vì những bàn tán không đâu mà những người đang bàn tán chắc người ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi phải làm như không quen không biết bạn bè của mình, đối xử lạnh lùng. Tôi thì k quan tâm, nhưng tôi quan tâm cho ng khác! Thế mà dường như vẫn chưa vừa lòng thiên hạ, đi học về cũng có người đi theo để tò mò xem tôi đi với ai, lên xe gì. Điện thoại mà nghe nói tiếng anh là lại xúm xít hóng hớt dỏng tai lên nghe. Thôi thì cứ nghe đi, đằng nào tôi cũng chả có đứa bạn nào người Việt. 

Thực sự những ngày này tôi bận rộn, và hạnh phúc. Tôi cảm ơn Singapore đã đem lại cho tôi niềm bận rộn vì được làm những việc mình thích, được theo đuổi ước mơ của tôi, cho tôi biết tôi thực sự muốn gì và phải làm gì để có đc những cái tôi muốn. Cảm ơn Singapore đã cho tôi một tuổi 20 đáng nhớ đầy dấu ấn với những niềm vui, nỗi buồn đong đầy; những nỗi cô đơn sống cùng tôi qua ngày tháng và làm cho tôi mạnh mẽ dần lên trong thế giới này. Và cũng cảm ơn Singapore vì cho tôi những con người thật tuyệt, những mối quan hệ sâu sắc mà tôi cứ tưởng khi xa Việt Nam tôi chẳng còn có thể tìm đc những tình cảm như thế nữa. Tôi có nàng thơ Rachael. Tôi có một người chị gái chăm lo cho tôi hết mực như ruột thịt, nhắc tôi ăn, nhắc tôi ngủ, có gì cũng cho tôi, từ hộp cơm, quả táo, đến mĩ phẩm, thuốc nhỏ mắt, sữa tắm, kem dưỡng da. Biết tôi mới hậu đậu làm mất dù, ngày mai, chị đã đưa ngay cho tôi cái dù chị biết tôi thích, Burberry hồng! Chị chăm lo cho tôi từ cái nhỏ nhất, chị bảo, cuộc sống này rồi sẽ rất phức tạp, nhưng em đừng sợ, vì em luôn có chị, let me be the strength when you are weak, let me be the light when you are blur, and let me be your sister, let me be your life. Tôi đã từng sụt sùi muốn khóc khi chị ôm tôi và bảo, em rất quan trọng với chị, rồi lại bật cười ngay khi chị nói tiếp, hơn cả chồng sắp cưới của chị nữa. Tôi vốn rất dễ cảm động khi ai đó nói với tôi rằng, tôi quan trọng với họ, và họ cần tôi. Tôi thực sự muốn cảm ơn cuộc sống này, khi tôi quá may mắn, tôi có những mối lương duyên hết sức đặc biệt, dẫu chúng tôi chẳng phải ruột thịt, họ hàng, máu mủ, chúng tôi là những ng lạ, nhưng yêu thương và chăm sóc nhau một cách chân tình và tha thiết. Mặc dù đến từ những nền văn hóa khác nhau, đất nước khác nhau, nhưng chúng tôi có cùng tính cách, cách suy nghĩ và hợp nhau đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Những mối quan hệ này gần như là không thể tìm thấy trong một đất nước công nghiệp phát triển lạnh lùng vốn có như Singapore. Nhưng tôi đã tìm thấy, và tôi sẽ không để lạc mất, một người chị gái xinh đẹp, giỏi giang, và đặc biệt rất hiểu tôi. Những lúc chúng tôi tâm sự đến đoạn gây cấn mà tiếng anh không đủ để diễn tả cảm xúc, chị nhăn mày nhíu mặt khổ sở hỏi tôi, nhưng mà em hiểu ý chị nói gì đúng không? Tôi không nói gì, mỉm cười nhìn chị. Thế đấy, nếu yêu thương và thấu hiểu nhau rồi, chẳng có gì có thể là rào cản đc nữa, kể cả ngôn ngữ.

Tôi có nhiều ước mơ, nhưng mọi thứ đều rất đơn giản. Tôi muốn làm việc thật chăm chỉ để đạt đc ước mơ của mình, và có thể kiếm ra nhiều tiền để tự mình lo đc cho mình. Sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, đến về căn nhà nhỏ, có thể nấu những món ăn thật ngon, giặt giũ gấp ủi những bộ quần áo xinh xắn, thơm tho, rồi dọn dẹp phòng ốc gọn gàng, rồi lại tắm rửa, học bài, làm việc, và kết thúc một ngày bằng một giấc ngủ khoan khoái. Chỗ chị gái ở khá xa chỗ tôi, nhưng chẳng quản nắng mưa, chỉ cần tôi cần, chị nhất định sẽ đến. Chúng tôi mua sơn màu xanh lá cây màu mà cả 2 chị em thích để sơn lại cả phòng, kê lại giường, mua chăn ga gối nệm, bàn học sắp xếp thật ngăn nắp, gọn gàng, rồi cũng lau nhà, hút bụi, quét dọn. Lần đầu tiên tôi sống một mình trong một căn nhà như vậy. Ngày mới qua tôi ở hostel, rồi ra riêng thì ở với 3 ng khác. Cuộc sống một mình thực ra không làm người ta cô đơn. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì mình đc là mình, và sống cuộc sống mình ước mơ. Mọi điều phía trước còn nhiều thử thách, nhưng tôi không phải là một đứa dễ bỏ cuộc, nên hãy cứ giữ trọn niềm tin! Còn những lời đồn đại của thiên hạ, tôi cũng không còn để ý nữa. Vì những người không hiểu mình mà làm buồn lòng người yêu thương mình thì không tốt.

Tôi là một đứa không thích đi lùi, lâu lâu tôi có đứng yên, nhưng cơ bản vẫn là muốn tiến lên phía trước. Vì cuộc đời này rất đẹp, và khát vọng sống trong tôi rất đầy. Trong tay tôi có yêu thương, tôi chẳng sợ gì cả. Tôi có những con người đặc biệt vẫn thường nhắn cho tôi rằng, họ, và mùa Đông, đang đợi tôi ở nhà. Tôi có những người đang từng ngày ở cạnh và yêu thương, quan tâm từng điều nhỏ nhất. Khi tôi buồn, họ sẽ nhận ra rất nhanh và ôm tôi vào lòng, nắm lấy tay tôi và bảo, I'll protect you I promise. Hôm qua rất khuya, tôi còn nhận đc tin nhắn từ VN của Dz: "You dont know you are beautiful, and that's what makes you beautiful". Hôm nay ở lại làm project đến tối mịt, về thì gặp trời mưa, đứng bung dù đứng đợi bus, lại nhận đc tin nhắn của một người: "Look on the right. I'll drive you home. I dont want you get wet" làm tôi ngạc nhiên không thốt nên lời. Về đến nhà thì chị gái đang đứng đợi, chị đến tận nhà để đưa 70$ cho tôi mượn vì nhớ trong ví tôi đã hết tiền, chị không muốn trời mưa tôi phải mò ra ATM xa lắc. Mỗi ngày, cuộc sống lại nhẹ nhàng gửi những điều dễ thương cho tôi như thế, như bảo tôi rằng, đừng buồn nữa, chỉ cần cố gắng, mọi thứ rồi sẽ đc đáp trả, vì cuộc đời này vốn dĩ rất công bằng...