Zany

Zany

10 thg 3, 2012

..




Mỗi khi nhìn bức ảnh này, trong lòng tự dưng lại tỏa lan 1 cảm giác bình yên. Ảnh này tôi chụp vào một đêm vác balo, laptop mệt nhoài ra từ thư viện đi ăn tối với anh. Cái dốc cao cao ấy, ánh đèn vàng vọt ấy, những cụm hoa vàng nở dài ven đường ấy, làm tôi nhớ về hình ảnh 1 người con trai. 1 người con trai với tấm lưng dài, tôi hay áp mặt vào khi ôm từ phía sau. 1 người con trai hay thì thầm vào tai tôi, nói rất nhỏ: yêu em nhiều lắm. 1 người con trai lúc nào cũng bận rộn, đc gọi là con người của công việc, nhưng vẫn k quên nhắn tin cho tôi mỗi ngày, hỏi *em ăn trưa chưa*, gọi điện cho tôi mỗi đêm, *anh thơm em đi ngủ*. 1 người hiểu tôi sâu sắc, mỗi khi thấy tôi nổi giận dù vô cớ, cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi, em đang đói à, hay đang mệt, đang buồn ngủ à, chứ k trách mắng gì cả. 1 người siêu cute, vẫn làm những hành động dù biết là xjt33n ngốc nghếch vì biết là tôi sẽ bật cười khi nhìn thấy. 1 người lo lắng cho tôi từng tí một, nhắc tôi k đc dụi mắt nữa, giữ chặt tay tôi để tôi để tôi khỏi gãi khi bị muỗi cắn kẻo trầy da. Và cho dù tôi là 1 đứa con gái chẳng dịu dàng, hở 1 tí lại nổi nóng, ngúng nguầy hờn giận, nói năng khó nghe, anh vẫn cứ ở đấy, yêu thương và chiều chuộng. Nhìn mãi tấm hình này, tôi tự nghĩ, những tình cảm sâu rộng như thế, tôi đi bao giờ cho hết, làm gì để trả cho đủ...


7 thg 3, 2012

7.


Hôm nay hơi buồn và thất vọng về chuyện con người. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng chẳng có gì lạ lẫm. Move on thôi. Cùng lắm là vỡ ra thêm đc 1 cái, biết đấy để lần sau có gặp lại thì đầu cũng tự bung ra cách để đối phó. Nhưng mà chắc chắn mình sẽ k để chuyện như vậy xảy ra thêm 1 lần nào nữa.
 
À, hôm nay còn đc nói chuyện với 1 bạn mình thích nhất ở trường mình. Xinh đẹp, giỏi giang, năng động, tự tin, cá tính... Mỗi khi nhìn bạn ấy, mình cứ nghĩ là, đúng rồi, con gái, thì phải như thế.

Hôm nay còn đc khen con gái tóc ngắn, mặc áo ghi-lê nhìn xinh lắm. 

 



4 thg 3, 2012

Ghi chép tháng 3, những chuyện nhớ nhớ quên quên


Cứ nghĩ là nghe Bài hát cho Anh số 2 của Đinh Uyên vào buổi trưa nắng thật ngọt thật đầy là thấm nhất, vậy mà lúc này đây, vào đêm khuya thăm thẳm, tiếng vĩ cầm réo rắt, cái chất giọng cao hun hút cứ cuốn lấy cảm xúc của mình rồi đánh tan ra mềm oặt như lớp kem mịn màng của Chocolate thức uống ưa thích của mình ở Starbucks. Mình bỗng nhận ra cũng khá lâu rồi chẳng viết lách gì nữa, dù chỉ để kể chuyện lung tung nhảm nhí chẳng ai thèm bận tâm hay chỉ vì hứng thú quá mà phải ghi ghi chép chép những sự vụ dễ thương đáng yêu trong cuộc sống tự nhủ sau này còn có cái mà nhớ, hay đôi khi chỉ đơn giản là vì cái thói quen viết, cái sở thích viết, mà viết ra đấy, thế thôi...


Tối nay, nhân tiện bài hát hay hớm, nhân tiện vì mai k có class, nhân tiện chẳng nhân tiện gì cả, mình lại ngồi trong đêm khuya yên vắng có ánh đèn vàng vọt ấm áp nơi góc phải bàn học bé nhỏ để viết lung tung cho cái tuổi 19 cứ từng ngày một thay đổi này vậy. Mình rất thích vui buồn ghi chép lại, những việc dễ thương, những người hay ho, những chuyện khiến mình cứ cười cả ngày mãi k dứt, những nỗi buồn mỏng mảnh, nỗi cô đơn lần đầu xa xứ...muốn viết tất thảy, nhưng cứ trách ngày ngắn chẳng tày gang, ngoảnh đầu mấy phát đã đi đc 1 đoạn đường rất xa rồi, cứ để tuột mất những chuyện giản đơn ý nghĩa qua kẽ tay, mà không kịp viết vào trang giấy trong cuốn sổ nhỏ, chẳng kịp blog hình ảnh chữ nghĩa lưu giữ.



Tối đi giặt đồ khá sớm, nhân tiện cuối tuần mà đem hết đồ bẩn lẫn hơi bẩn 1 tí ra giặt phòng tuần sau ôn thi mà đào k ra thời gian, nhưng mãi đến 1 giờ sáng mới đi phơi phóng do muốn ngâm nước xả lâu lâu 1 tí. Mình muốn thử 1 loại nước xả mới mà htrc đi Sheng Siong đc giới thiệu là mùi yêu lắm, giữ lâu lắm, lòng cứ chùng chình vì nhớ anh thích mùi xả vải cũ, lần nào gặp nhau cũng phải hít hà ơ hnay em k dùng nước xả à, anh nhớ cái mùi đấy có lẽ còn hơn nhớ mình nữa. Có những điều nhỏ ơi là nhỏ thế đấy, nhưng mình trân trọng. Có lẽ anh cũng k biết mình yêu những điều nhỏ bé giản dị đến nỗi đôi khi ngta cho là tầm thường hay k chú ý đến. Người đàn ông có thể mang đến cho mình 1 núi tiền, nhà lầu, xe hơi...gì gì đấy mà ngta có thể rất thích sở hữu, cũng chẳng đánh đổi đc 1 người yêu mình đến nỗi chú ý và nhớ mãi mùi nước xả áo quần của mình. Chỉ cần thế thôi mà hạnh phúc, chỉ cần thế thôi mà quí trọng. 


Mình đang nằm miên man theo điệu nhạc, và nghĩ về cuộc sống hiện tại. Mình thuộc tuyp người Xuân Diệu, bị phát cuồng cuộc sống này, đến nỗi cứ nghĩ về nó mãi k thôi, cứ thấy yêu lắm yêu lắm đấy cuộc sống bé nhỏ dịu dàng ơi...Yêu đến nỗi luôn luôn sống với thái độ cố gắng cố gắng cố gắng k ngừng, mình k bao giờ trách cứ cuộc sống, có chuyện gì cũng đem hết lỗi về mình. Mình cảm thấy khi nghe 1 bản nhạc sâu lắng và nhìn ra ngoài kia, nắng vàng trời xanh, lại thấy tim đập thình thịch, lòng yêu đương nhưng cũng đầy sợ hãi, diễn biến cảm xúc tâm trạng đúng như *Vội vàng*  của Xuân Diệu vậy. Mỗi ngày mỗi ngày trôi qua, lại thấy thèm sống khát sống hơn, dù đôi lúc buồn thật buồn. Lúc nãy đi đánh răng gặp em, em buột miệng bảo chị ơi sao ngày ở đây qua nhanh quá, chẳng như VN, nhịp sống hối hả quá... Ừ, cái nhịp sống hối hả ấy lại càng bị xô đẩy hơn ở cái đất nước mới leo lên đến hạng thứ 3 của bảng xếp hạng những quốc gia giàu nhất thế giới. Mình cũng đánh đổi bình yên bằng tốc độ vì nhiều lí do, nhưng chắc hẳn em cũng như mình, miệt mài thi vào SMU, để mơ về 1 tương lai tốt đẹp hơn nữa. 1 tuần chẳng khác gì 1 ngày, nhanh chóng vùn vụt, mình cố gắng làm việc thật chăm chỉ, mong đợi đến ngày cuối tuần, đc thong thản tản bộ đi đến nhà thờ, hít thở k khí niềm tin ấm áp, nghe lời răn dạy cuộc sống, những bản nhạc đi vào lòng người... Cần chi phải theo đạo nghe nghiêm túc mà to lớn, mình chỉ là yêu những giây phút ấy, thấy hồn thật bình an, xua tan những bon chen mệt nhoài, đc khóc vì cảm động, đc thấm thía đạo lí, đc cùng các bạn ng Sing thân thiện đáng yêu chơi Saboteur, nói chuyện phiếm...Những ngày Chủ nhật trở nên đặc biệt và an lành hơn.



Ngẫm lại, mình chỉ mới ở Singapore có gần 2 tháng thôi mà cảm thấy nhiều điều đã đổi khác lắm rồi. Chuyện gì trong cuộc đời này cũng có phúc phận của nó, học hỏi thì phải đánh trả. Mình đã đánh trả gia đình, bạn bè, sự thân quen, đánh trả cả 1 cuộc sống, để đến 1 đất nước tiên tiến hơn, thì mình phải học hỏi và k ngừng học hỏi. Mình chỉ mong cái đầu bé nhỏ này đủ rộng đủ sâu để lĩnh hội tất cả những gì tốt đẹp ý nghĩa, chỉ mong đủ can đảm cởi mở để thay đổi bản thân, theo 1 hướng tươi sáng hơn tích cực hơn. Mong ước là thế, nhưng sức mọn tài hèn cứ cảm thấy phải cố nhiều cố nhiều nữa chẳng bao giờ thấy hài lòng vs bản thân hiện tại. Htrc phát bài thấy 8/10 hay 25/30 cũng ngồi cắn rứt buồn bã, làm bạn bè xung quanh có thể tưởng mình kiêu, nhưng mà từ trước đến giờ, cái tính của mình đã vậy, xét theo cung hoàng đạo thì cũng logic, Xử nữ mà, perfectionist. Tính đấy có 2 chiều, 1 là nó có thể làm mình tốt lên, 2 là k bao giờ đạt đc bình yên tâm hồn vì k biết hài lòng vs hiện tại. Mình k rõ mình có tốt lên vì nó hay k, nhưng mà rõ ràng mình k nhiều bình yên, lúc nào cũng lo lắng, mình bị 1 ng bạn Malay bảo là hay bị quá đà, nó còn cứ giễu mình về cái mặt nhăn nhó khi họp nhóm, cái tính hay lo mà sinh lắm lời, dễ cáu, còn bắt chước cả điệu đi của mình, lúc nào cũng gồng người lên... Nó hay trêu mình đến nỗi đôi lúc mình lại ngồi nghi ngờ, chẳng lẽ tính cách mình có vấn đề đến thế sao? 


Hôm trc có 1 chuyện hơi buồn, hơi phải làm suy nghĩ, ngồi chat vs 1 bạn cũ hồi còn học phổ thông. Lâu lắm rồi k nói chuyện vs nhau, mình bâng quơ kể chuyện, hỏi nó, nó bảo, tôi thấy nếu bà có vấn đề thì là do bà biết quá rõ bà muốn gì, điều đó làm hành động của bà làm ng khác thấy sợ thôi. Tức là khi mình biết mình muốn gì, mình sẽ chủ yếu tập trung vào nó và tìm cách đạt đc cái mong muốn của mình, hơn là để ý xung quanh và tham gia vào những chuyện vô bổ, đôi khi cũng k vô bổ nhưng nó k tốt cho cái hành trình đạt đc mục tiêu, nên sẽ nảy sinh nhiều chuyện ngoài luồng vs các mối quan hệ. Cuộc chat gần mươi phút mà làm mình nghĩ khá nhiều. Mình lại đem chuyện kể vs 1 chị lớn hơn trong trường, chị chỉ ngắn gọn, Dont care, em k làm gì sai cả, cứ tiến về trước. Chừng nào làm gì sai mới dừng lại suy nghĩ đắn đo. Thực ra bạn mình nói khá đúng là mình là 1 đứa biết khá rõ mình muốn gì và cần gì, tính cách đó giữ cho mình khó bị ng ngoài tác động. Tức là từ nhỏ mình đã biết cần làm gì và k cần làm gì. Mình cũng có bạn bè xấu, thích ăn chơi đua đòi hơn là học tập chăm chuốt tính cách, trượt dài mình trong những cuộc chơi k ngừng, nhưng mà mình k tham gia, đôi khi k phải vì mình k thích, mà là mình biết đó k phải điều mình cần làm. Mình biết mình muốn gì, 1 cuộc sống ăn chơi hưởng thụ ăn những đồng tiền do ba mẹ đút vào hay 1 cuộc sống tự mình trải nghiệm, tự mình kiếm tiền nuôi thân, đủ độc lập để k phải phụ thuộc vào ng khác, 1 cuộc sống cho ra sống, k chỉ là tồn tại, tận hưởng thì phải tận hiến, 1 cuộc sống ý nghĩa đủ độ dài nhưng cũng đủ chiều sâu. Năm mình học 11, mẹ có hỏi cô chủ nhiệm trong cuộc họp phụ huynh là mình thế nào, học hành sao, tuổi này dễ hư nên lo lắm, cô trợn mắt, em đảm bảo vs chị nó là 1 đứa vững, nó hư thì lớp này k có ai ngoan nữa cả. Chỉ thế thôi mà mình nhớ mãi, *mình là 1 đứa vững*. Nhưng có phải vì thế mà đôi lúc khiến mình bị xa cách, lạc loài, dễ hiểu nhầm là 1 đứa tham vọng và chỉ biết nghĩ cho mình không? Mình chỉ muốn nghĩ đơn giản thế này thôi, mình luôn luôn tử tế vs mọi người, nhưng mình nghiêm túc và mạnh mẽ trong công việc, vì mình cần đạt đc điều mình muốn, mình cần đc điểm A vì mình muốn thế, k phải vì tham vọng hay hơn thua gì cả. Cuộc sống k ngừng cố gắng là điều mình muốn, mình có thể k giỏi giang, nhưng phải luôn cố gắng hết sức mình, chỉ vậy thôi.


Tự dưng lại nhớ đến lũ học trò ngày xưa, cái lũ mà co thể nhe răng ra cười chọc mình đỏ bừng mặt, xong vào học thì im phăng phắc mắt chỉ dám liếc lên nhìn cô giáo chứ k dám nói lại câu nào, do "chị khi dạy nhìn ghê quá". Mình là thế đấy, bình thường lí lắc vớ vẩn điên loạn chẳng thua ai, nhưng vào việc thì khó tính vô cùng, đòi hỏi 100% (đoạn này hình như lại 1 lần nữa giống cB). Nhớ cả Hiền ngày xưa bảo mình ôi sợ nhất cô lúc làm việc nhóm, nhìn mặt khác hẳn bình thường luôn. Nhớ cả cái lớp đại học của mình, có đứa còn nói thẳng vs mình là nó sợ mình. Còn mới đây nhất là 1 anh cùng lớp bảo mình, con bé này bình thường mặt hiền lành dịu dàng thế mà vào làm việc 1 phát đổi luôn, Mình thì nghĩ mình k đáng sợ đến thế, mình k đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc, và làm ơn đừng nghĩ mình ghê gớm =))


Sắp thi cuối kì rồi, ruột gan k bảo mà cứ sôi sùng sục như nồi nước hầm gà (dạo này hay hầm gà nên liên tưởng so sánh hơi lạ). Cứ ước chi mình thông minh hơn, chăm chỉ hơn, đừng có ngu si và lười biếng như bây giờ T.T, để có đc 3 con A cao vời vợi :( Nhưng mình chả đc thế đâu nên gan ruột mới nóng bóng thế này :)) Giấc mơ chỉ là giấc mơ, biết vậy, nhưng k ai đánh thuế ước mơ nhỉ, nên sống cứ mơ xa vời đi :)) Mình là chúa mơ mộng nên chắc cần ai vào tát mấy phát mới tỉnh ra đc, nhưng tỉnh xong thì mình cũng lại mơ tiếp thôi :">




Ngày mai là roomate của mình về nước, ôi, cuộc sống cô đơn bỗng trở nên cô độc hơn :)) Tôi phải làm gì để thoát kiếp thui thui 1 mình bi giờ T.T Năn nỉ 2 bé SMU qua ngủ cùng nhưng khổ thân cứ buôn chuyện cười sằng sặc thế kia chắc khó ngủ :"> 3 tuần sau dự đoán là sẽ rất dễ phát điên, phải sống 1 mình trong căn phòng nhỏ tẻ nhạt, lại còn tuần cao điểm nộp assignment tất cả các môn và thi cuối kì :)) Giây phút bình yên sắp hết rồi, nhưng k sao, chủ nhật nào cũng tếch đi nhà thờ và ai rủ thì cũng đi chơi ngay thôi :)) 




Nói 1 chút về đời sống tình cảm, hình như post khá dài nhưng toàn chuyện công việc học hành xơ cứng o.O. Hqua thì chat vs Bino, đc mỗi tí nhưng mà thấy thương quá, toàn chui từ lò than cả, quạt than cho nhau nghe, hi vọng m mau chóng thoát kiếp hồ than thở, toàn chuyện cười hí hí và tim mạch mau chóng bất ổn đi thôi (ý là có bạn trai đấy hihihi). Dz thì cũng than sắp thi, ngày xưa ở nhà đến thi là 2 đứa lại ngồi kêu, kêu xong lại lồm cồm bò dậy chở nhau đi chơi thế mới độc :)), cB dạo này mất tích, nghe Dz nói k ổn, nhưng mình thì vẫn k lo cB lắm, k hiểu sao, mình nghĩ cB mà, siux nhân của mình mà, chuyện gì thì cũng tin cB sẽ chém phát bay xa luôn lắm :X Bạn bè thì vẫn đều đặn nhận đc quan tâm ấm áp yêu thương, mess của Na, mess của Hiền, mess chị Nhím bảo nhớ, htrc mẹ còn gọi qua bảo có bạn đem 1 chồng sách sang nhà gửi qua sing cho con, biết ngay là của Hiền mua. Dz tức tối vì mua quà (k nhân dịp gì) rồi mà gửi k đc *đập bàn*. Ở đây thì bạn bè cũng rất tuyệt, htrc đang ngồi học Jasmine bất ngờ gắn mẩu giấy vào tập note của mình, ghi *I like sitting next to you*, làm mình cười mãi cả ngày hôm đấy vì quá dễ thươnggggg, ng Việt thì đc cái giúp đỡ nhiệt tình làm mình cũng cảm thấy ấm áp ở nơi xa xôi thế này, roomate hợp tính cứ suốt ngày cười đùa và san sẻ nhường nhịn nhau, cả 2 bé đối diện phòng, mỗi ngày bận rộn chỉ gặp nhau tí chút nhưng yêu quí lắm, cười ôm bụng cười k dứt. Bạn trai thì ngoài những lúc k cute thì rất cute, ngoài những lúc k chiều mình thì rất chiều mình haha đùa đấy :)) Đời sống vật chất tuy chả có gì đáng nói, tiền k có, học thì dở :(, nhưng mà đời sống tình cảm cứ tròn trĩnh ấm áp thế này thì đủ sức làm mọi việc í (đấy là đang vui nên nghĩ thế :))).


Muốn nhảm thêm lắm nhưng mai phải dậy sớm giặt nốt đôi giày xấu kinh khủng và nấu ăn mang lên thư viện nên thôi ngừng nhạc, ngừng blog, ngừng mơ mộng để trở về vs thực tại T.T Chúc mọi người tháng 3 vui vẻ (nếu vẫn còn đang đọc đc đến đây :">). Nhớ tháng 3 năm ngoái đang bầm trầy tập Cheerleader để thi rung chuông vàng :)) Giờ đi ngủ để tưởng nhớ mơ về quá khứ huy hoàng mới đcccc!!! (giải nhất 1 triệu đấy chứ đùa!!!)




Ảnh nhố nhăng k liên quan như thường lệ =))