Zany

Zany

12 thg 8, 2011

Không biết đặt tiêu đề gì!



Không có chuyện gì mới để update ngoài việc cái cân mới nhích lên đc một tí huhu nhưng vẫn cứ thích viết blog chả để làm gì, chắc là vì tâm trạng đang ko tốt, và viết bao giờ cũng là 1 sự giải tỏa đối với mình. Thường thì những lúc như thế này, kiểu ko thấy buồn nhưng cũng chả thấy vui nổi, kiểu ko up nhưng cũng ko down, nó cứ in the middle ý khá là khó chịu thì ko thích gặp gỡ nhiều người (xin lỗi kể cả bạn bè thân) và chỉ muốn ở một mình, đi chơi hay đi café ngồi 1 mình, hoặc là viết lung tung cái gì gì đấy, dù biết nó sẽ khá là dớ dẩn và luyên thuyên. Đấy, tâm trạng đang như cái rào như thế mà nhìn cái lịch của mình thật là chỉ muốn nằm luôn. Nghe A Lazy Song của Bruno Mars và chả biết có phải nó viết riêng cho mình lúc này ko ko biết nữa, chẳng có hứng làm bất cứ cái gì, chả thích làm gì và cũng chả có tí ham muốn nào trong người, năng lượng và hứng thú của tui chạy biến hết đi đâu rồi trui` uiiiii. Hôm qua bạn thân bảo mình là sao thấy cứ cuộn tròn lại 1 góc. Thực ra thì cái kiểu tâm trạng ẩm ương dở hơi này không phải bây giờ mới gặp, nhưng mà chưa bao giờ biết đc cách để thoát ra. Dự đoán là nó sẽ kéo dài thêm một vài ngày lẻ nữa.


Chuyển qua chuyện công việc cũng khá làm đau đầu mấy hôm nay. Vì lịch trình Arcasia đã có và thấy khá kinh, tức là hầu như từ sáng đến tối (sau cả 7h) đều phải luôn trong tư thế sẵn sàng chạy việc và như thế có nghĩa là các buổi học Ielts của tui phải chuồn đều! Chưa kể 15/8 bắt đầu vào học trên trường rồi nhưng cũng phải xin nghỉ luôn! Mẹ mà biết chuyện này chắc sẵn sàng đưa mình lên thớt, nhưng tất nhiên sẽ ko dại mà hó hé vs mẹ, đành phải nói dối vẫn đi học bình thường thôi. Còn một người nữa biết tin này chắc cũng sẽ giống mẹ mà gầm gừ gru gru đấy, định giấu luôn nhưng mà nhớ ra lỡ blog mất rồi, chắc trước sau gì người cũng biết thôi huhu. Anh thân yêu đừng lo lắng, em hứa là nốt cái chương trình này thôi em sẽ biết điều mà dừng đam mê lại, sáng chiều tối chỉ thui thủi vùi đầu vào học Tiếng Anh để lấy bằng sớm qua nhanh với anh để khỏi *buồn nhắm* nữa.


Hứa với anh mà cũng là hứa với bản thân mình. Ôm đồm nhiều ắt hẳn là không tốt, bàn tay người nhỏ bé, muốn có đc cái này thì phải buông cái khác ra. Nhiều khi cũng thấy buồn buồn tiếc tiếc nhưng đời mà, được cái này thì mất cái kia, với mình cũng chẳng phải siêu nhân.


Nốt cái Arcasia này sẽ quay về với cuộc sống thời khóa biểu lành mạnh kỉ luật, sáng dậy sớm đi tập Gym hoặc Yoga (có ai muốn tham gia cùng thì ới, tui đi thui thủi 1 mình cũng buồn), xong đi dạy kiếm tiền, trưa về phải ngủ một giấc để chiều đi học Anh văn, tối sẽ tiết kiệm tối đa thời gian đi chơi lượn lờ quán xá với các bạn yêu để ngoan ngoãn ở nhà học bài và chat với anh. Ngoan thế còn gì!


Tự dưng hết hứng chả biết viết gì nữa. Tóm lại một câu rất nhạt là cuộc đời rất buồn, không có ai làm mình vui thì tự mình mua vui cho mình vậy!

Và đây là một trong những giây phút tự làm trò mua vui cho bản thân! Và sự thực là mỗi lần làm trò rẻ tiền bắt chước teen tự sướng thì ảnh toàn ra mặt ngu kiểu này, rất hiếm hoi tự sướng mà đc khen kute như cái bức ở facebook! Các bạn cẩn thận để đừng bị lừa tình! =))))))))))))))))))))))))))))


10 thg 8, 2011

Singapore. Và những điều trong Em.




Show me the meaning of being lonely
Is this the feeling I need to walk with?


Một đêm tối mùa hè, tôi ngồi ăn KitKat và nghe một bài hát buồn rầu quen thuộc. Tôi nghĩ về những ngày tôi vừa trải qua, tuy đẹp mà xa xôi, tuy hạnh phúc đầy tim mà vẫn có những kẻ hở cho nỗi buồn chui vào đó, bó gối ngồi một mình. Những ngày ở Singapore, cả những ngày trời nhuộm nắng vàng rực, hay những ngày mưa bay bay, thì tôi thấy Singapore vẫn vậy, đẹp đẽ một cách buồn buồn, một đất nước hiện đại mà lạnh lùng, tôi cảm nhận đc một sự cô đơn buồn rầu giữa lòng phố, giữa những người khác khuôn mặt nhưng cùng một gương mặt, đó là sự lạnh lẽo và xa cách. Nếu có người hỏi tôi có yêu Singapore như tôi yêu Bangkok không, tôi sẽ trả lời ngay là không, nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, tôi không yêu Singapore, có thể, nhưng tôi chia sẻ vs nó một nỗi niềm đồng cảm khó gọi tên chính xác, đó là, tôi nghĩ rằng, Singapore, nó giống tính cách tôi, ở một góc độ nào đó.


Có người nói với tôi, cách tôi nói chuyện và viết văn chẳng giống nhau. Tôi thấy vừa đúng lại vừa không đúng. Nhưng tôi chẳng biết nói thế nào để ngta hiểu, nên tôi đành gật đầu đồng ý. Đồng ý dễ dàng với ý kiến của một ai đó thường là cách tốt nhất để chấm dứt vấn đề đang đc nói đến. Tôi luôn cho rằng, mỗi người là một thế giới riêng, bí ẩn và độc đáo, chỉ là mức độ bí ẩn và độc đáo ở mỗi người sẽ nhiều ít dài ngắn khác nhau. Tôi tự cho mình là 1 đứa có thế giới nội tâm sâu (ko phải sâu sắc), chưa biết có sâu sắc hay ko, nhưng chắc chắn là sâu thẳm, mà hẳn, cái gì đã sâu thì cần lắm thời gian và công sức mới hiểu và khám phá cho tới đc. Tôi ít khi rộn ràng và ầm ĩ, tôi ko có khái niệm khoe mẽ và bộc lộ, tôi thường làm mọi việc một cách rất lặng lẽ, vui, buồn, khóc, cười, quan tâm, yêu thương, đều rất lặng lẽ. Không dễ để một ai đấy có thể hiểu tôi, mà tôi cũng chẳng cần ngta phải hiểu tôi làm gì, tôi thích làm mọi việc theo cách riêng của mình, dù đôi khi, ng khác mới nhìn vào hoặc chỉ liếc mắt sơ qua, sẽ chẳng nhận ra đc. Thế nên Kz hồi cấp 3 mới nói tôi rằng, tôi là một đứa, ngta ghét thì cũng ghét chết đi đc nhưng mà thương thì cũng thương chết không bỏ nổi. Tại sao bỗng dưng, ngồi nghe nhạc ảo não và ăn 2 que KitKat tôi lại luận về chủ đề này, là vì một phần tôi mới có 1 cuộc nói chuyện ngắn vs em gái trc khi nó vùi đầu vào gọt cây bút chì mới mua ở ChinaTown, một phần nữa là vì tôi có cảm giác Singapore giống tôi ở cái nét đấy, lặng lẽ, thâm trầm và cũng dễ dàng bị đánh giá là lạnh lùng, xa cách đấy. Em gái tôi bảo là, tôi cần sống ầm ĩ lên 1 tí, có thể khoa trương hay thể hiện 1 tí cũng đc, để ngta biết đến những gì tôi làm cho họ, để ngta nhớ và lấy lòng đc, từ nhỏ tới lớn, em thấy tôi quan tâm bố, mẹ, hay cả em nữa, đều lặng lẽ, im lặng, đến nỗi ngta ko nhận thấy đc chân thành của tôi, hoặc nếu có nhận ra nhận lòng tốt của tôi, thì ngta cũng thường quên ngay. Lần đầu tiên tôi thấy truyện Conan nói thật đúng, lời lẽ của con nít ko nên coi thường, có khi nó lại làm cho ng lớn phải bất ngờ. Tôi không nghĩ một đứa vô lo vô âu như em gái tôi có thể để ý và buông ra những lời nhận xét sắc đến vậy. Tôi chỉ bất ngờ về nó, còn về ý kiến nó đưa ra thì đã cũ, tôi đã nghe bạn bè thân khuyên nhiều, nhưng vô ích thôi, tôi là một đứa sinh ra đã như vậy, không thể bỗng một ngày đẹp trời tôi lanh mồm lanh miệng để mà mồm miệng hoạt động trc tay chân đc, hay là tôi trở nên rộn ràng làm ít kể nhiều và sống thích thể hiện đc, mà tại sao tôi phải cố gắng sống khác mình, để đc nhiều ng chú ý và thương yêu, bởi thà bị ghét bởi chính mình còn hơn đc thương nhưng ko phải là mình, đúng không?


Lần này thì không đúng. Phải, từ khi quen anh, tôi đã nghĩ nó sai rồi. Tôi đã nghĩ tôi là như thế, và tôi sẽ chẳng bao giờ thay đổi vì ai. Tôi ít thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, tôi hay nói ngược với suy nghĩ thực sự, tôi hay giấu nỗi niềm vào lòng riêng, tôi hay thế này và thế kia, ẩm ương và khó chiều, tôi ngược ngạo, lạnh lùng và biết nói những lời cay đắng…tất cả những điều đó, từ khi đứng ở cửa hải quan phân cách, nhìn anh qua tấm kính dày xa cách, tôi đã thấy tôi cần phải thay đổi rồi. Tôi không biết rõ lí do vì sao, chỉ nhớ là ngay tức khắc lúc đó, lúc thấy anh đứng cô độc một mình ở đó, với đôi mắt đỏ hoe, ý nghĩ đó đã xuất hiện trong đầu tôi.


Từ trên máy bay 2 tiếng về Việt nam, tôi ăn Cheesecake mua ở BreadTalk 1 mình và suy nghĩ. Tôi không biết tôi có thay đổi đc tí gì tích cực hay ko, nhưng việc tôi nghĩ mình cần thay đổi cũng khá là kì lạ rồi. Tôi ít khi nghĩ mình cần hay nên thay đổi vì 1 ai đó khác, đơn giản ngta ko hiểu đc tôi, và tại sao tôi phải thay đổi vì một người ngay cả việc chấp nhận bản thân tôi một cách trọn vẹn còn làm ko xong? Thực ra, tôi nghĩ vậy có lẽ là vì anh bảo tôi ko cần phải thay đổi, anh ko yêu cầu tôi thay đổi, tôi vẫn nhớ giọng nói dịu dàng rất đỗi của anh trên tàu điện ngầm, câu đó làm tôi chùng lại, im lặng và khó xử. Nếu mà anh quát vào mặt tôi là tôi cần phải thế này hay cần phải thế kia, rõ ràng, thứ đầu tiên tôi thay đổi sẽ là anh. Thế đấy, có những chuyện ngược ngạo tôi cũng không hiểu được. Tôi chưa ăn xong cheesecake đã thấy lòng buồn rười rượi, ko ăn tiếp đc, thế là cất, mở cửa kính nhìn xuống lòng trời Singapore.

Lúc ánh mắt bắt gặp bầu trời vời vợi đó, tôi không nhớ rõ mình đã muốn gì, tôi chỉ nhớ điều tôi không muốn nhất, đó là, tôi không muốn anh buồn. Chỉ thế thôi. Hình ảnh anh buồn bã ám ảnh tôi như thế nào có lẽ anh không biết. Ừ, mà làm sao anh biết đc vì tôi chẳng bao giờ nói ra.

Tôi đang rất nhớ Singapore. Nhớ một ai đấy hay một thứ gì đấy vào lúc 1h sáng không hẳn là một chuyện tốt cho sức khỏe nhưng mà nhớ thì là nhớ thôi, ai dừng được? Tôi nhớ hình ảnh Singapore từ từ hiện ra trc cửa sổ máy bay khi mới đến, anh ngồi bên cạnh và chúng tôi đang xem Leap Year, anh kể cho tôi một vài điều về Singapore. Tôi nhớ cảm giác choáng ngợp khi bước xuống sân bay rộng lớn và vô cùng sạch sẽ đẹp đẽ vs đèn điện sáng trưng, tôi nhớ những thảng thốt đầu tiên khi xe chạy bon bon trên đường đầy cây đầy hoa với tốc độ kinh hoàng không sợ hãi, tôi nhớ cả cái lúc vạ vật ở ngoài cửa hostel vs sự rối bời không biết đêm nay sẽ ngủ ở đâu, tôi nhớ cái phố Keylang chỗ tôi ở, đi qua những dãy hàng ăn người Hoa, lúc nào cũng có thứ để nhìn vào và đoán xem đó là cái gì, tôi nhớ cả MRT rất gần hostel, tiệm bánh OldChangkee, Breadtalk, tôi nhớ cả cái market lúc trời mưa bật dù đi mua bánh bao và sữa chua, hoa quả vs anh, tôi nhớ những nơi đẹp chúng tôi đã đến để tham quan, thực vật, động vật, hải dương học, khu vui chơi, khu ăn uống, mua sắm sầm uất, những tòa nhà chọc trời… Tôi nhớ những lúc đi tàu điện ngầm không xô đẩy nhau thì cũng ngồi ngủ gật, những lúc nắm tay anh đi khắp phố mỏi cả chân, nhớ cái lần đi xem Harry Potter tập cuối khổ sở chạy dưới mưa rồi đi vào phòng chiếu ngồi run lập cập, nhớ những cảnh vạ vật ngoài đường ngoài phố vì mệt rã rời, hay cảnh nằm ngủ ở sân bay đêm hôm qua, tôi thèm cả món cua ớt hay cháo ếch ăn đc mỗi 1 tí, thèm cả cảnh xì xụp húp mì tôm trong căn phòng bé như lỗ mũi lại còn hay bị mất đồ, thèm những đêm đánh bài chia phe sát phạt nhau, những khuya nằm gối đầu lên 2 tay ngắm cảnh qua cửa sổ, những lúc nhảy tàu nhảy xe như điên xong phát hiện ra đi lạc, những lúc năn nỉ để đc vào Mc Donald hay Starbucks ăn uống thì ít mà pose ảnh lăng xăng thì nhiều.

Singapore và Anh, đều để lại cho tôi những niềm nhớ thật sâu. Nhưng tôi chẳng biết làm gì để thể hiện nỗi nhớ của mình, tôi không nói yêu Singapore, tôi cũng chẳng nói nhớ anh, tôi chỉ cố gắng cười thật tươi, để che giấu ánh mắt buồn rầu của mình. Tôi thường thể hiện cảm xúc bằng ánh mắt hơn là lời nói, nên tôi không quen với những lời đường mật, tôi không giỏi đưa khỏi miệng những âu yếm, những câu từ ngọt ngào, nhưng thử một lần nhìn sâu vào mắt em, anh sẽ thấy nhiều nỗi niềm giản dị chân thành…



Tôi trở về với cuộc sống cũ kĩ của mình, đi học, đi làm kiếm tiền, đi hoạt động Đoàn, tôi trở về với những bận rộn từ nhiều công việc, mối quan hệ, với những sở thích thường ngày, những buổi trưa một mình chui vào một góc quen thuộc ở quán café gỗ, những buổi tối lang thang chụp ảnh, với những niềm vui nỗi buồn nỗi lo thường nhật…Tôi trở về với thế giới không Anh, và với một nỗi nhớ dài thật dài. Nhưng điều đó có hề gì? Vì tôi biết phía cuối con đường tôi đang phải đi một mình lặng lẽ này, có Anh.

1 thg 8, 2011

Tháng 8.Những suy nghĩ đầu tiên.




Ngày đầu tiên của tháng 8 đến với em khá nhẹ nhàng. Thực ra những ngày ko nhẹ nhàng của em chưa hẳn đã là những ngày bão nổi, nhiều khi chuyện ngoài ko có gì, chỉ là những suy nghĩ trong em tự hành hạ mình, thế là tâm trạng ko tươi tỉnh đc và suy ra đó là 1 ngày ko bình yên thanh thản. Sáng sớm nay mở mắt ra đã thấy một vài cái tin nhắn nhắn báo tháng 8 đã về, dịu dàng thật, những tâm hồn vẫn còn nghĩ đến nhau. Em thực sự cho đó là điều đáng để hạnh phúc lắm, giữa thế giới 7 tỉ người và một nhịp sống cứ ngày một hối hả như thế, còn có ai nhớ đến mình, là 1 niềm vui nhỏ bé nhưng có sức lan tỏa mạnh mẽ.

À, viết đến đoạn này thì nhớ đến anh, nhớ cái tin nhắn lúc 23:34 của anh ấy. Chắc anh còn nhớ.


Em đang nằm dài giữa giường, như một con mèo lười biếng, nhìn ngắm bầu trời sau cơn mưa. Thực ra là em cũng thích lắm, vì em là một đứa tin rằng, những việc gì mang tính chất *đầu tiên* mà có mưa ắt hẳn là báo hiệu một điềm lành. Ko nhiều việc em làm lần đầu tiên mà có mưa, nhưng em có thể nhớ một vài việc gần gần trong cuộc sống, như lần đầu tiên em vs Hoài đi học Ielts, lần đầu tiên đi đến quán café Az Art, lần đầu tiên em gặp cB, lần đầu tiên em đi chơi với anh cũng mưa… Hôm nay thì là ngày đầu tuần, thật trùng hợp, cũng là ngày đầu tiên của tháng, mà cũng thật tuyệt vời, là tháng 8 của em. Em tin là một cơn mưa bình yên ngọt ngào mới ghé chào mình, báo hiệu một mùa an yên tươi lành còn ở phía trước. Tự dưng em nhớ đến những ngày cuối cùng của tháng 8 những năm trước, toàn chìm ngập trong màn mưa trắng xóa, có năm còn có bão rung giật và mưa như nứt toác trời, em ngồi trước hiên nhà, bó gối, đợi bạn đến chúc mừng sinh nhật, dù trong niềm tin mỏng manh. Em đã quen với việc bị người ta phũ và bị bỏ quên, thật đấy, nên em chẳng buồn hay cô đơn gì khi nhắc đến cảnh ngồi một mình bó gối trong ngày sinh nhật đâu, chỉ là em tự dưng nhớ đến thôi.


Anh thì thích mưa, trong khi em ghét nó. Em ghét là bởi vì em đã từng yêu, em đã từng yêu mưa lắm. Mưa cho phép những tâm hồn nhạy cảm đc phép cất mình lên, tắm táp một chút cho tâm hồn đỡ bụi bặm cũ kĩ, rồi rong chơi bay bổng cùng mưa, đi lang thang giữa những điều trong và xa vời như một giấc mơ. Chính ra thì mưa cũng đẹp, những cơn mưa tháng 11 là đẹp nhất, em đã kiểm chứng rồi. Em có hẳn một folder những bài hát nghe khi trời mưa, ý tưởng này lấy từ quà ko-nhân-dịp-gì của một người bạn năm em lớp 11, bạn tặng em cái đĩa For a rainy day, toàn những bản nhạc về mưa, nghe cũng hay nhưng mà buồn thì cũng buồn chết. Mưa cũng vậy mà, đẹp đấy say đấy nhưng mà cũng buồn đừng hỏi. Em thì yêu những nỗi buồn, tại sao không, những nỗi buồn cũng có một vẻ đẹp riêng, nhưng vì em cũng yêu em nữa nên đâm ra em ko yêu những thứ và cả những người hay làm em buồn, nên là em ghét mưa, và một vài người giống như cơn mưa vậy…


Trời ngừng mưa rồi, nghe một vài tiếng chim hót ríu ran ko biết ở đâu với cả tiếng chổi quẹt lẹt xẹt trên sân. Mưa xong người ta tranh thủ quét lá dọn vườn, em thì tranh thủ nói chuyện với anh, chơi Doodle vs anh nữa. Anh vẽ 1 con rệp xấu mù, em chưa biết vẽ gì, thấy có chú chuồn chuồn bay vội qua cửa sổ, thế là vẽ chuồn chuồn, anh đoán ko đc, thế là em vẽ thêm mưa, cuối cùng anh cũng đoán ra. Xong thì em ko vẽ gì nữa, nghe nhạc rồi nghĩ ngợi linh tinh. Em nghĩ đến những ngày tháng em đã có, những vui buồn em đã trải qua, liên quan đến anh và cả không liên quan đến anh. Nghĩ mà xem, em có một cuộc sống tốt, em không phải lo cái ăn cái mặc, em không đủ nhưng em cũng chẳng thiếu, em có nơi để đến, em có chỗ để về, em có việc để làm, có bạn để chơi, có vài thứ để yêu đương, thậm chí người ngoài nhìn vào còn nghĩ em là đứa may mắn. Em không biết như thế nào gọi là may mắn, nhưng mà em thấy việc đc sinh ra trên đời này là một may mắn rồi. Còn những người ngoài, người ta ở đó, xa cuộc sống của em, làm sao ngta hiểu đc những gì em đã trải qua, và ngta cho phép mình có cái quyền đánh giá mọi thứ chỉ ở những vẻ bề ngoài. Người ta có cái quyền đc phán xét ko suy nghĩ thì em cũng có cái quyền phớt lờ không thèm chấp. Em nghĩ trên đời này cũng có lắm nhiều chuyện buồn cười, như việc chúng ta gặp nhau. Thực ra em cũng khá để ý đến chuyện một ai đó bước vào cuộc đời của em, vì các cuộc gặp gỡ thực sự là một nhân duyên, giữa thế giới lúc nhúc những người là người này. Mặc kệ sau đấy 2 người có như thế nào với nhau, thì em vẫn cho là, mọi chuyện xảy ra trong đời này đều có cái cớ của nó, và không có nỗi khổ đau nào là vô nghĩa. Em từng gặp một vài người, bước vào chỉ để phá nát cái cuộc sống của em hay là làm cho em thất vọng, nhưng thế thì sao, em vẫn cho là đáng lắm, và nếu đc quay lại thời gian, em vẫn chọn lựa đc gặp họ, quen họ. Và cái cách em nằng nặc từ chối gặp anh làm em buồn cười. Rồi cái cách tính ngày ở bên anh kiểu đếm ngược cũng làm em tự buồn cười. Mọi chuyện thật lạ lùng với em, và em khó mà nắm bắt được những cảm xúc của bản thân mình, mà em cũng hay mệt với việc đánh vật với cảm xúc của riêng em, vì em là một đứa phức tạp hơn rất nhiều so với những gì em vẫn thường tỏ ra. Nhưng bây giờ thì em biết cách cứ để mọi thứ trôi đi tự nhiên, ko nghĩ nữa, ko nghĩ gì nữa, nhạy cảm quá thì không tốt, vì em biết thế và vì em cũng không muốn làm anh suy nghĩ nhiều. Em cũng nghĩ đến những ngày sắp chia tay ở phía trước. Em cũng thấy buồn cười cho cuộc gặp gỡ chóng vánh của chúng ta, cái duyên của mình ngắn hay là vì lẽ gì. Cuộc sống của em sắp trở về những nhịp bình thường, như hồi chưa quen anh, không còn một vài thứ nữa, không còn một số điều sắp trở thành thói quen nữa, em vẫn nghĩ mình sẽ handle ổn, nhưng mà chắc có lẽ cũng gặp chút khó khăn ở những ngày đầu tiên. Không biết anh có như vậy không, tự dưng em đặt một câu hỏi.

Em bảo viết 1 entry cho anh hay 1 entry cho buổi cuối cùng đấy, nhưng thực ra đây không phải như thế, đây chỉ là những dòng suy nghĩ đến bất chợt của em, em ngắm trời mây, em nghe nhạc, rồi em nghĩ đến cái gì thì em lại viết ra, nên nó rất là random. Giờ thì em nghĩ đến cái Downy xả vải màu xanh và quyết định ngồi dậy, búi tóc, thay đồ, đi mua cho anh.