Zany

Zany

14 thg 6, 2011

chẳng biết đặt đề là gì






Hôm nay tôi ngồi lạch cạch mở thẻ nhớ máy ảnh bỏ vào máy tính. Hôm trước đi Karty đường Bạch Đằng đẹp ngất ngây chụp ảnh cứ gọi là đam mê tí tách, khổ cái chụp chưa hết đc vì có chuyện, nhưng chuyện đấy cũng vui nên thôi nghĩ lại rồi ko khổ nữa haha đồ điên. Bỏ thẻ nhớ vào máy tính thì mới giật mình thấy một loạt ảnh lạ, chẳng biết chụp bao giờ. Đần mặt ra vẻ suy nghĩ ghê lắm thì mới chợt nhớ, thì ra đêm đó nằm ngủ, xong trăng sáng quá nhòm vào cửa sổ chiếu thẳng xuống mắt, mơ màng dậy, chắc bắt gặp cảnh đẹp tuyệt vời quá thế là trong vô thức giơ máy ảnh chụp cái tạch tạch tạch rồi lăn ra ngủ tiếp, sáng dậy chẳng nhớ đc gì. Giờ nhìn ảnh cứ ngờ ngợ mà hay hay, khiếp, dạo này trăng cứ gọi là gợi tình gợi hứng kinh khủng, đẹp quá điiii!!!


Tối nay tôi đi dạo biển vs bạn. Bạn ở Sài Gòn ra chơi, mà cũng lần đầu tiên tôi gặp bạn. Thích quá cái cảm giác 2 đứa nằm lăn kềnh ra biển, ngẩng mặt lên trời, trăng vằng vặc cả 1 khoảng trời, sóng vỗ nhẹ nhẹ dưới gan bàn chân, thỉnh thoảng trườn lên cả người ướt hết quần áo. Nằm nói đủ chuyện, chuyện này sang chuyện kia, nhiều khi chẳng liên quan ăn nhập gì. Mai lại đi Hội An, chụp ảnh vs du hí. Thích quá. Mùa hè chưa đến mà mùa phượt đã tíu tít vẫy gọi. Mặc kệ ba mẹ vậy, hè này phải xốc balo đi cho thỏa chí thôi, cuộc sống tù túng kìm kẹp bắt đầu làm mình thấy ngộp thở và chán ngán. Có ai muốn làm partner đi phượt không?


Nói vậy thôi, vẫn chưa thi xong. Mong thi cử nhanh nhanh để còn đón hè cho nó không khí. 21 này các em thi chuyển cấp rồi, còn vài ngày nữa ngồi học và vui vẻ vs nhau thôi. Hi vọng các em đều thi tốt hết cả. Và, mình đừng quên nhau >:D<


Htrc ngồi nc vs anh Hoàng. Mình bảo anh hè có kế hoạch chơi bời j hay cho tham gia với. Khổ là anh lại nói ko dám rủ mình vì lúc nào mình cũng bận, ko cái này cũng cái kia. Đúng thật. Cứ hay kêu ca ngta sao đi chơi ko rủ em, mà có thèm nhìn lại lúc nào ngta rủ mình cũng chả đi đc, ai hơi đâu kiên nhẫn mà nhớ tới hoài. *cười*


Hè này bảo học ít lại (mà khi nào chả học ít), làm việc ít lại (rất muốn nhưng đồng nghĩa vs việc ko có tiền nên phải suy nghĩ lại), đi nhiều hơn (phượt và chụp ảnh xD~) và chơi bời hoạt động các thứ, chả biết có làm đc ko nhưng mà cái đi phượt thì mình hứa thề đảm bảo là sẽ làm đc vì bỗng dưng thấy chán cuộc sống ít xê dịch của 1 con rệp hôi rồi. Thế đấy.


Thi xong 2 môn nhẹ cả gánh cảm giác thi cử xong xuôi hết rồi. Kế hoạch ngày mai là sáng đi chợ mua dép xỏ ngón, mũ cói (đắt lòi ra có ai biết chỗ nào bán mũ cói đèm đẹp mà re rẻ hem), chiều đi Hội An còn tối thì chưa biết nhưng nhất quyết ko-ở-nhà haha thời gian qua núp trong nhà mang tiếng học ôn thi cảm giác người cứ đờ đẫn trì trệ hết cả ra, điểm này mình vs thằng em dở hơi giống nhau. Sướng thật, ở đâu rơi xuống 1 thằng em trai cùng đam mê nhiếp ảnh (cùng đam mê nhưng nó chụp đẹp hơn) nói chuyện thì hợp rơ mà độ bệnh thì tương đương nhau mà còn cùng thích đi phượt và cùng sợ tốn xăng =))


Thôi chả biết nói gì nữa. Dạo này lười viết, đó là lí do vì sao blog trống vắng buồn bã. Thói lảm nhà lảm nhảm cũng biến đi đâu. Muốn viết 1 truyện ngắn mới lấy cảm hứng từ anh siux nhân (nhân vật mới xuất hiện trong cuộc sống) nhưng chưa có dịp. Thôi, tính sau. Giờ sẽ cố gắng viết xong truyện tặng cho anh Hoàng trc khi anh đi Trung Của.


Cuộc sống dạo này có nhiều chuyện hay ho (bên cạnh ~ chuyện hãm) nhưng mà đang rơi vào tình trạng ko hứng khởi vs công cuộc viết lách nên hẹn 1 dịp khác, blog sẽ tưng bừng ~ câu chuyện vui vẻ nhảm nhí ko điểm dừng như trc đây.


P.s : Ảnh là mình chụp ở Karty coffee shop ngày 10.6.2011 :) Đẹp. Đẹp lắm...


6 thg 6, 2011

Ngày chào tôi rất sớm.



Tôi không đi ngủ sớm, vậy mà ko hiểu cớ gì 3h sáng đã mở mắt dậy, tỉnh thao láo. Vì có tí chuyện nên hôm qua phải qua ngủ cùng phòng vs mẹ, thành ra cái giường bé tí mà lúc nhúc 3 người, trong giấc mơ tôi thấy tôi bị đạp lăn quay xuống đất, tỉnh dậy người thấy ê ê. Bật điện xem giờ, tôi lại nhận ra có 1 vật thể lạ màu nâu nâu đang bay điên loạn trong phòng, dụi dụi cặp mắt cận 2 độ, tôi bàng hoàng nhận ra con gián. Vật lộn với con gián bé tí nhưng biết bay và đang bay lượn như 1 siux nhân thứ thiệt, tôi mất hơn nửa tiếng canh me nó ko chú ý, chụp luôn cái hộp rỗng lên người nó, thế là xong hết hí hoáy. Thật là khiếp cho các thể loại gián chuột thằn lằn giời ơi, ước j chúng ta đc sống trong 1 thế giới ko gián chuột thằn lằn.



Tôi muốn nằm ngủ, cố gắng nằm ngủ để mơ về anh trai so-cool mới đc quen biết haha nhưng ko ngủ lại đc, đành bật lap nghe nhạc. Tiếng nhạc chạy đều đều giữa đêm khuya thiệt là buồn. Nó giống y cái hồi tôi học 12, cũng nằm yên nhìn trần nhà, trong tiếng nhạc êm ả rầu rầu. Tự dưng tôi thấy nhớ những ngày xa cũ. Nhạc với chả nhẽo, chỉ đẩy bản thân đi đâu đâu, ngập bản thân trong những nỗi buồn vời vợi.


Những ngày này tôi chỉ trốn tiệt trong nhà. Ăn ngủ chơi xem film làm vài việc linh tinh vớ vẩn với cả dạy học điên cuồng, do còn hơn mươi ngày nữa tụi học trò thi. Nhận ra tôi sắp thất nghiệp đến nơi. Ôi, đã quen vs việc ngày ngày đc lên lớp, cái lớp học bé nhỏ 9 đứa học sinh ý, đã quen rồi. Mẹ tôi khoái con gái đi sư phạm, 1 phần do thấy tôi có khả năng, phần nữa mẹ bảo an nhàn lương ổn định dễ kiếm chồng nuôi con. Tôi cũng chưa hẳn về khả năng của mình nếu ko đến 1 ngày tôi đứng trên bảng và nhận ra những ánh mắt trong sáng niềm tin và say mê ngưỡng mộ của tụi học trò dành cho mình, đến 1 ngày tôi đc ngồi café vs phụ huynh và nghe họ kể về những gì con cái họ nói vs họ về tôi, rằng chúng thích học vs tôi ntn, rằng tôi dạy hay ho như sao và chúng khoái tôi đến đâu, tôi còn chưa tin mình đang là 1 giáo viên bé nhỏ nếu như ko bất ngờ tròn cả mắt vào 20/11 đc nhận quà và ~ tin nhắn dễ thương chúc mừng. Tôi thấy mình thực sự may mắn, vì chỉ mới năm 1 mà đã đc trải nghiệm bao nhiêu điều tuyệt vời như vậy. Tôi bắt đầu yêu thích nghề dạy học, nhưng nghe mẹ nói học sư phạm rồi ra làm giáo viên, tôi vẫn ngại ngần. Có lẽ, sự bay nhảy sáng tạo vẫn hợp với tôi hơn, cho dù tôi đang yêu đương lắm, giây phút đc lên lớp, đc truyền đạt kinh nghiệm của mình cho ~ đứa nhỏ, đc cười đùa vui vẻ vs chúng và có khi bị chúng trêu cho đỏ mặt ko bik phải trả lời thế nào, tôi cũng sướng phổng cả mũi khi nghe ngta khen học trò tôi đẹp gái xinh zai thế, ngoan thế, hiền thế, dễ thương thế…cứ như thể chúng tự hào về tôi bao nhiêu, thì tôi tự hào về chúng gấp đôi vậy. Tối qua cho tụi nó làm thử đề anh văn năm ngoái, đứa nào cũng mừng rỡ bảo 10d rồi, thì đứa kia đốp chát bảo sao mày tự tin thế, tao chỉ đc 9,8 thôi. Haha. Cười vỡ bụng.

Căn nhà nhỏ của tôi đã quen với những giờ phút học tập trêu nhau cười đùa vui nhộn thế rồi, đến khi ko đc như vậy, có lẽ sẽ thấy trống vắng lắm. Tự dưng tôi thấy lòng thiệt là buồn, buồn ơi là sầu!



Hôm trc có người nhảy vào buzz Mùa hè về rồi! Hè về rồi à? Tôi chưa cảm nhận ko khí gì cả, có lẽ là vì chưa thi xong. Sắp thi rồi, ko biết đời trôi dạt về đâu. Cái áp lực thi thố vs điểm số ko biết bao giờ mới buông tha cái đời mình. Mà cũng chán ngán, nhiều đứa học chả ra gì lại cứ thấy điểm cao chót vót, học bổng ầm ầm, hoan nghênh cái tinh thần thi nhòm bài bạn ko biết nhục và lối sống dựa dẫm ko xương sống. Ghét luôn các thể loại cày như trâu mà cứ mở mồm ra là than ôi chưa học gì cả, lo quá, sợ quá, chả biết học gì. Kì này hứa vs Dz sẽ nghiêm chỉnh học hành (chính ra là 2 đứa hứa vs nhau) nhưng mà nhìn vào chồng sách vở thấy nản quá, tui sinh ra hem phải để học mà T.T

Cầu mong thi cho tốt hoặc ko thì cầu cho điểm thi đúng vs sức học của mình tí, đừng có trên lớp thì thông minh sôi nổi (tỏ vẻ nguy hiểm thôi) còn đi thi thì dốc hết cái óc ra cũng chả có gì xong làm bài còn bị ngu ngu điên điên thì nhục lắm!


Hừng đông thiệt là đẹp. Tôi vén cửa sổ đứng ngắm nghía say mê. Lâu lâu lắm rồi tôi ko dậy sớm, toàn hoạt động về đêm xong ngủ tít thò lò tới trưa, nhớ cái thời tôi hay dậy 5h sáng phóng xe đi Gym haha heathy life biến đi đâu mất rồi.


Tự dưng thấy chán chán cái cuộc đời lày, thiếu tình thiếu tiền thiếu đủ thứ. Hôm nay dậy sớm, quyết tâm đi ăn sáng cho đàng hoàng xong ngồi quán café cóc nhẩn nha nhìn đời tí. Hem biết có ai làm partner đi cùng ko đây, hay là lại 1 mình.



2 tuần nữa thi xong nhào vô làm cuộc cách mạng mùa hè, sướng quá đc đẩy lùi học hành ra xa cho ~ kế hoạch mới mẻ tung tẩy. Chưa gì đã thấy mùa hè xanh, tiếp sức mùa thi, Arcasia ở đó rồi. Thêm 1 tin quá vui nữa là 31/7 này đi Sin gà pú rà hê hê tự dưng đời có cái j đó để trông ngóng là thấy có sinh khí lên hẳn, như có ai thổi hơi hạnh phúc lâng lâng vào người vậy. Nhớ Bangkok biết bao. Lại nói chuyện ko liên quan rồi, nhưng mà thật sự nhớ Bkk đấy…


Nghe CHÀO BUỔI SÁNG của Mtv cho nó hứng khởi. Xời.



1 thg 6, 2011

Hello Life. Do you know about me?



Đoán xem tôi đang ở đâu đi. Bạn ko thể tưởng tượng đc nơi tôi đang nằm dài ra đâu, trên 1 cái ghế sofa màu gỗ rất êm ái, có những lọ hoa tí xíu nhiều màu sắc nhỏ nhỏ xinh xinh, điều hòa chạy êm ru phả từng làn hơi man mát vào mặt, mơn trớn làn da mát mẻ, mặc kệ cái thời tiết của trời mùa hè đương sôi sục thiêu đốt ngoài kia. Tôi đang ở 1 mình, đọc 1 cuốn truyện Nhật bản tên rất là dài, loa đang mở những bản nhạc giao hưởng ko lời, mới dìu dặt và réo rắt làm sao. Ôi, cái cảm giác dễ chịu lâng lâng cứ thấm sâu vào từng thớ thịt, từng tế bào da này, đã lâu lâu lắm rồi, tôi chưa gặp lại. Bạn có bao giờ bắt gặp thứ cảm xúc này chưa, rằng là, niềm hạnh phúc bay bay khắp nơi xung quanh bạn, bạn mới ô mê li làm sao, và bạn cứ tưởng mình đang ở trong mơ, thế giới yên tĩnh tuyệt đối, chỉ có tâm hồn bạn và bạn gặp nhau, nắm tay, nhảy múa trong không gian âm nhạc tuyệt hảo. Chẳng có ai khác ở đây để phá vỡ khoảnh khắc yêu đương đó của bạn cả, không một ai, không một thứ gì, và bạn cho là, thế giới này là của bạn.


...

Aha. Tôi sẽ nói cho bạn biết là tôi đang ở đâu nhé.

Thực ra rất đơn giản là tôi đang chui vào cái quán café quen thuộc của tôi, nhưng khác vs mọi lần, là lúc này quán chẳng có ai, căn phòng lắp xắp ghế sofa cả ngắn lẫn dài đó, từng cái bàn gỗ cả chữ nhật lẫn vuông vức đó, từng lọ hoa nhỏ tí ti đó, đều là của tôi. Tôi chạy nhảy khắp nơi, nằm lăn hết từ ghế này qua ghế kia, tôi cầm máy ảnh chụp đủ kiểu từ đủ góc độ, tôi nghịch ngợm như 1 chú thỏ trong thế giới của Alice, tôi ăn xí muội và ném hạt lên tường bay chíu chíu, tôi nằm dài ra vừa hút ly nước chanh vừa đọc cuốn sách yêu thích, nhạc êm ái đưa tôi vào giấc ngủ, ôi, tôi nảy ra ý tưởng khóa trái cửa phòng lại để đánh một giấc no căng mà ko bị ai làm phiền. Nếu đây là thế giới cổ tích, hay là trên 1 bộ phim, trong 1 cuốn tiểu thuyết nào đó, có lẽ là ước muốn của tôi sẽ thành hiện thực, dù cho nó trái khoáy như thế nào, nhưng không, đây là đời mà, đời là nơi mà ngta học đc cách biết rằng ko phải cứ muốn là đc đâu nhé. Ước mơ khóa trái cửa phòng đó kéo tôi trở lại mặt đất sau những giây phút bay bay, ôi trời, thì ra tôi đâu phải đang ở thiên đường, thực tế phũ phàng là, chỉ là tôi đang đi café và quán đang ko có khách thôi! Bạn thấy không, Nguyễn Nhật Ánh từng nói, ước mơ là chiếc bàn là ủi thẳng số phận, nhưng bây giờ, ước mơ là chiếc bàn là áp nóng vào cái mặt tôi, tát cho tôi 1 phát xong rồi nhe răng cười hềnh hệch bảo : *Tỉnh chưa???*

Đấy. Thế đấy.


Cuộc sống dạo này có thêm 1 vài chuyện ở đâu ko rõ chạy xồng xộc đến thọc tay ngoáy tung lên. Nhưng mà thôi, tự dưng tôi lại ko muốn nói gì nhiều đến cuộc sống lắm, khi mà tôi đang ở 1 nơi tưởng như thiên đường thế này. Tuổi 18 không tặng tôi những giây phút lâng lâng yên ả thế này nhiều đâu, nên nếu có, thì tôi phải tận hưởng ngay, và tận hưởng trọn vẹn. Tôi sẽ không nói gì về đời nhé, không nói gì về những cơn mệt mỏi áp lực cứ kéo dài ngày qua ngày, không nói về những con người xung quanh, những người mà tôi nghĩ hình như họ chẳng có 1 personality nào ra hồn. Um…thế thì tôi sẽ nói về cái gì nhỉ?


Thôi đc rồi, vì bây giờ tôi đang rất là tĩnh tâm, êm ái, và hơi lâng lâng kiểu như sắp say rồi, nên tôi sẽ nói về bản thân mình vậy. Cái bản thân chưa bao giờ là hoàn hảo này, cái bản thân mà ương bướng khó chiều khó hiểu này, nhưng mà tôi yêu nó lắm đấy, yêu nó vô vô cùng.



***

Hôm trước buổi học Speaking cuối cùng của lớp tôi, thầy Huy Khánh có bảo vs cả lớp về tôi là, she is the lonely girl in the world, đại loại thế. Thật là 1 câu ráp đúng với con người tôi. Tôi là 1 mẫu người luôn luôn cô đơn, cho dù tôi đang ở đâu, với ai, một mình hay ở nơi đông đúc, thì cái sự cô đơn nó như là bản chất rồi, lúc nào cũng cảm nhận đc. Vì thế, có lẽ, tôi ko phải là type người sợ sự cô đơn cho lắm, nhưng cũng ko hẳn là thích cô đơn (Đã bảo tôi là người khó hiểu). Thực ra thì tôi nhận tôi là 1 người thích ở 1 mình, nhưng một mình ko có nghĩa là cô đơn. Tôi thực sự rất enjoy myself, tức là, khi tôi ở 1 mình, thường là tôi có thể làm khối việc hay ho hơn là khi tôi ở vs 1 đám đông (nếu xét về công việc), và khi tôi ở 1 mình, tôi thường thấy thoải mái và dễ chịu. Vì thế, nên bạn đừng cho đó là lạ lẫm, nếu thấy tôi đi xem film 1 mình, đi nhà sách 1 mình, shopping 1 mình và hay ngồi café 1 mình (như bây giờ). Mấy đứa bạn ở lớp đại học tôi bảo rằng, cái gì thuộc về tôi hình như đều hơi khác người, trong khi, tôi cảm thấy ~ việc đó ko có gì là khác người cả, ừ, mà giả dụ nếu là có, thì cũng ko thành vấn đề. Miễn là tôi thích, thật sự thích.


Gì nữa nhỉ. Ừ, tôi là 1 Virgo điển hình, tôi mang hầu như trọn vẹn ~ tính cách 1 Virgo phải có. Tôi là 1 con người theo chủ nghĩa hoàn hảo, theo vậy thôi chứ tôi ko hoàn hảo, và ~ việc tôi làm cũng ko hoàn hảo nốt. Ý là, vì tôi là người của chủ nghĩa hoàn hảo, nên trong đầu tôi luôn đặt ra ~ mục tiêu hoàn hảo, thành ra, nhiều khi bạn thấy thái độ sống của tôi rất bươn mình, ôm đồm, và hay bị stress nữa. Tôi đặt ra nhiều mục tiêu và tôi luôn bắt bản thân phải hoàn thành tốt nó, mà sức và tài của tôi thì chỉ có hạn, thành ra, lúc nào tôi cũng bị chán nản bản thân, rồi qua việc cảm thấy mình bé nhỏ trc thế giới rộng lớn, đấy, kiểu kiểu thế. Tôi biết rõ vấn đề bản thân đang mắc phải, cũng vì cái tính hoàn hảo hóa của tôi, nhưng tôi ko thoát ra đc. Vì 1 Virgo phải thế ha, tính cách trời sinh ra rồi ai sửa cho đc. Tôi rất ít bắt gia đình, ng yêu hay bạn bè, ng xung quanh phải hoàn hảo, nhưng tôi khá khắt khe vs bản thân, tôi sẽ thất vọng hầu như ngay lập tức nếu tôi nhận thấy mình vừa không tốt ở chuyện gì đó. Còn gia đình, ng yêu, bạn bè ư, họ là ~ con người ông trời nặn ra để ném xuống cho tôi rồi, tôi ko cần họ phải hoàn hảo nữa, vì tôi yêu họ và họ có như thế nào thì tôi vẫn yêu họ. Còn ~ ng xung quanh ư, họ có hoàn hảo hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi, ai cần quan tâm?


Nói về tôi thì nói mãi chắc cũng chưa hết, vì tôi là 1 đứa mới nhiễu sự và rách việc làm sao bạn ơi. Nhưng nếu bạn thực lòng muốn nghe, tôi vẫn còn thêm vài điều để dông dài. Tôi là 1 đứa rất yêu cuộc sống, vì trong mắt tôi, cuộc sống đơn giản, là ĐẸP. Mà cái ĐẸP là 1 thứ cần đc trân trọng nâng niu mê say lắm. Tôi yêu văn chương vì văn chương dạy tôi biết yêu cái ĐẸP, và vì, văn chương ĐẸP. Rất dễ để tôi cảm thấy hạnh phúc sung sướng, vì tôi cho rằng, hạnh phúc chẳng phải cái gì khó kiếm khó tìm, chính vì thế, tôi ko thích đọc ~ câu triết lí cho lắm, đời ngắn ngủi, cứ sống và cảm nhận bằng trái tim mình thôi. Nhìn một bông hoa đẹp, sáng ra mở cửa sổ thấy bầu trời đẹp, được nói chuyện với một người có tâm hồn đẹp, đọc đc 1 bài thơ đẹp, nghe 1 bản nhạc đẹp, mua đc 1 cái váy đẹp, đối với tôi, là hạnh phúc rồi. Ai đó nói, cái đẹp cứu rồi tâm hồn người, thật đúng lắm.


Tôi là một người nghiện sách. Nhưng mà tôi ko phải là 1 người sách vở mở mồm ra là nói lí thuyết giáo điều và tôi cũng ko phải là đứa siêng học đâu nhé. Tôi yêu sách vì tôi thích đọc sách, sách dạy tôi cách suy ngẫm thì phải nhắm mắt lại, chớ nên để mình bị chi phối bởi ngoại cảnh hay bởi những con người khác, nghe tiếng tâm hồn mình, chiêm nghiệm bằng lòng mình và cảm nhận bằng trái tim mình. Sách rửa trôi tâm hồn ít nhiều bị cuộc đời làm cho bụi bặm của tôi, sách mang tôi bay đến những vùng trời xa xôi, và tôi tìm đc những niềm hạnh phúc giản dị trong sách, mỉm cười hay khóc lóc đều làm ta lớn lên. Và bạn biết không, những gì con ngta ko thể tìm đc ở cuộc đời này, lại có thể đắm chìm trong những trang sách xanh xanh bầu trời, thơm thơm mùi cỏ. Trong balo tôi đi ra đường, ko bao giờ ko có ít nhất 1 cuốn sách trong đó, những khoảng thời gian chết như đứng chờ ai đó hay đợi gì đó, tôi lôi sách ra đọc. Phòng tôi ko đẹp đẽ gì, nhưng tôi có 1 góc riêng để chui vào, và cái góc đó, thơm ngát mùi sách.



Tôi thích viết và mơ ước trở thành 1 nhà văn. Nổi tiếng hay ko nổi tiếng cũng đc, nhưng phải là 1 nhà văn đúng nghĩa, chớ có viết vì đơn đặt hàng hay để kiếm nhuận bút cao, chớ có bán rẻ cái danh dự của ngòi bút mình và chớ đi theo ~ con đường mòn vẹt ý tưởng, chớ giẫm lên dấu chân của kẻ khác và chớ đem tiếng nói khác vào cổ họng mình, chớ có viết ra ~ tác phẩm nhàn nhạt và nông cạn và nhất là, đừng bao giờ quên mình là 1 nhà văn, 1 nhà văn ko chỉ trên cái chiếu văn chương mà còn phải là 1 nhà văn trong cuộc sống. Sống làm sao để cuộc đời thi vị và hay ho nhất theo cách nó có thể, ko đc bán rẻ danh dự và đừng để tâm hồn chai sạn theo năm tháng, và phải luôn biết cách để hạnh phúc. Phải thương người để hiểu người, để biết vui niềm vui của họ và đau nỗi đau của họ. Tôi muốn là, Sống trước rồi hãy Viết. Một người ko biết cách sống thế nào cho ĐẸP thì sẽ ko bao giờ biết cách viết thế nào cho HAY.


Ngẫm lại, tôi sống trên đời này cũng đc 18 năm rồi. 18 năm, không nhiều, nhưng cũng chẳng phải ít, đời thì dài, nhưng kiếp người thì ngắn. Tôi có lẽ cũng giống Xuân Diệu ở chỗ tôi cũng rất nhạy cảm về thời gian (phải thế chăng mà ~ năm cấp 3, tôi mê XD khủng khiếp), chính vì thế, tôi là 1 Calendar Girl – 1 cái tên mà nhiều người hay hỏi tôi vì sao tôi tên như thế. Tôi không sợ gì nhiều, chỉ sợ rằng, thời gian đi qua mà mình vẫn chưa làm đc gì nhiều, sợ rằng, tôi đang sống 1 cách vô ích và vô vị, phải, tôi sợ, sợ lắm. Nên những gì tôi đang cố gắng làm khi tôi còn ở trên cuộc đời này, ko mục đích gì khác ngoài việc biến cuộc đời tôi đừng vô nghĩa, tôi đừng sống 1 kiếp hoài phí. Tôi có nhiều tham vọng là vì thế, chứ ko phải vì muốn hơn người, muốn đua tranh vs kẻ này kẻ khác. Tôi chỉ là tôi thôi, và tôi muốn là số 1 vì tôi muốn thế, ko phải vì để cười vào mặt cái đứa số 2. Tôi hiểu cuộc sống này là 1 hành trình dài rộng, thật buồn cười khi cứ phải sống cò kè bớt 1 thêm 2, sống cái kiểu khôn lỏi và tự cho mình khôn ngoan hơn người. Nhỏ nhặt lắm, tầm thường lắm, biết không?


Để nói về 1 Calendar girl, 1 cô bé yêu văn chương, yêu bản thân mình, yêu sách, và yêu cuộc sống, sẽ còn rất nhiều, rất dài. Nhưng tôi hẹn bạn dịp khác, 1 dịp nào đó tôi cũng lại bỗng dưng có hứng kể chuyện về bản thân thế này, như kiểu tự mình nói vs mình như thế này. Còn giờ thì tôi sẽ chụp tai phone to xụ lên đầu và làm việc hay đọc nốt cuốn sách dang dở, vì quán đã đông khách dần rồi, và không gian bắt đầu ồn ã theo 1 cách ồn ào, hỗn tạp làm sao…


* Nhạc đang nghe: Pale Blue Eyes - The Velvet Underground [ It's too good babe (: ]

Ko tìm đc bản Mp3 để mọi người cùng nghe, nên nghe bằng youtube vậy (:

http://www.youtube.com/watch?v=Nir4BnNIFmg