Hello my old friend!! Xin chào blog của tôi!!! Thời gian trôi thật nhanh nhẹn và vội vàng, như những bước chân rảo bước trên hè phố sớm đầu hạ, phấn khích, tự tin nhưng cũng có những giây phút khẽ lo âu lướt qua!! Tôi không nhận ra là thời gian là lao vùn vụt đi như vậy, ôi những phút giây của cuộc sống thân thương, hãy chậm lại 1 chút, hãy cùng ngồi xuống đây, ăn 1 cái bánh, uống một ngụm nước, trước khi rời xa tôi mãi mãi. Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày không thể quay trở lại đc nữa, tôi luôn nghĩ những chuyến ly biệt thật là buồn. Giây này phút này sẽ chỉ là kỉ niệm đc nhắc đến vào ngày mai!! Ôiiii
Tôi có 1 vài người bạn cũ mà tôi luôn nhớ đến, con gấu bông hồi tôi 2 tuổi, cái đàn organ tí hon đồng hành với tôi lúc 3 tuổi, hay cả cái blog bé nhỏ ít lượt view này của tôi vậy! Đôi khi gặp lại một vài đứa bạn, tụi nó vẫn hỏi dồn dập tôi tại sao tôi không viết blog nữa!! Và câu trả lời của tôi lúc nào cũng là : Bận. Ôi, từ bận hay quá, lúc nào cũng dùng làm lí do mà không làm ngta cảm thấy áy náy cho lắm. Thực ra tôi cũng lấy làm áy náy nhưng mà tôi lại lanh lẹ đổ lỗi cho cái tuổi 22 này sao mà bận rộn thế không biết. Phải lo nghĩ nhiều hơn và trải nghiệm nhiều hơn, thực ra giai đoạn chuyển tiếp nào tôi cũng thấy thật là bận rộn như vậy, lần đầu tiên tôi đi học mẫu giáo, lần đầu tiên vào lớp 1, lần đầu tiên vào cấp 2, cấp 3, Đại Học Việt Nam, rồi cả lần đầu tiên đi học ở Đại học Singapore, rồi đây là lần đầu tiên ra trường và đi làm. Tôi là thế đấy, cứ đến những bước chuyển trong cuộc sống là tôi lại thấy hồi hộp, phấn khích, và bận rộn xiết bao!! Tôi cảm thấy mọi thứ thật là mới mẻ và mình sẽ khám phá nó cho bằng hết!!
Tôi muốn viết lại thật nhiều thứ, những điều thật là dễ thương. Tôi không hiểu tại sao ngta phải than phiền và cảm thấy không hạnh phúc? Mỗi sáng thức dậy và đi làm, tôi đều cảm thấy thật may mắn vì đc nhìn thấy những tia nắng đầu ngày bừng sáng trên biển xanh thăm thẳm, cảnh thật đẹp luôn làm tôi vui vẻ. Tôi rất vui vẻ khi gặp đồng nghiệp của mình, họ sẽ luôn đc tôi nhớ mãi vì họ là những đồng nghiệp đầu tiên trong cuộc đời tôi mà!!! (Nghe mới to tát làm sao!) Tôi sẽ chào họ bằng 3 thứ tiếng, tiếng anh, tiếng nhật, tiếng việt, vui quá, dù đôi khi tôi sẽ nói sai vài từ vì tôi học ngoại ngữ thật là kém. Trc đây tôi học tiếng trung nhưng mọi chuyện cũng chả đi đến đâu cả, tại vì trí nhớ của tôi k đc tốt cho lắm,tôi chỉ giỏi nhớ mấy thứ linh tinh kiểu k ai thèm nhớ thôi, cái cần nhớ tôi sẽ k nhớ nổi.
Nhưng những đồng nghiệp của tôi k nề hà chuyện đó, họ luôn vui vẻ dạy cho tôi tiếng Nhật thật kiên nhẫn. Mà tôi cũng phục họ về tính kiên nhẫn lắm!! Người Nhật rất kiên nhẫn, tôi cũng là 1 người kiên nhẫn, tôi thấy vậy, nhưng tôi vẫn còn phải học thêm kiên nhẫn nhiều. Mọi thứ thật tuyệt vời, nhưng tôi tự thấy mình phải bỏ bớt cái tính emotional của mình, tôi bị bệnh ướt át mà!! Vì đời sống công sở của tôi quá dễ thương tình cảm nên tôi hay bị....ướt át quá đà!!! Chuyện nhỏ xíu cũng làm tôi cảm động muốn khóc, đa sầu đa cảm là nghề của tôi, mà khổ lắm đấy, tôi tự thấy thế nên phải tự khắc phục thôi. Tôi cứ hay đọc sách và xem phim rồi ngồi khóc, nói chuyện với em gái đc mấy câu tôi cũng ngồi khóc...trời ơi sao mà tôi ướt át lâm li quá!!! Phải xem lại!!! Đc cái những chuyện khác thì tôi cũng cứng rắn đấy nhé!!
Ôi nãy giờ lại luyên thuyên gì thế nhỉ?? Nói thật nhé tôi chưa thấy ai viết blog dở và lộn xộn như tôi cả. Ngày xưa tôi viết văn k như thế đâu, tôi lập dàn ý rất chặt chẽ luôn, tôi ghét nhất là đọc 1 bài văn mà lung ta lung tung, luận điểm k có, luận ý chồng chéo, viết hổ lốn ko logic. Vậy mà giờ cái blog của tôi y chang vậy. Tôi đọc vài blog hay ho, viết hay lắm, như văn nghị luận!! Còn blog tôi thì.............................. (rất nhiều chấm phía sau nữa.............)!!! Nhưng tôi lại thích kiểu viết thế này, kiểu đầu tôi nghĩ đến cái gì tôi sẽ viết cái đấy, ngoài đời tôi hay có kiểu nói chuyện "k liên quan" kiểu đang nói câu này ờ sang câu kia tôi sẽ nói qua cái khác. Hèn gì blog tôi cũng vậy, nhưng đc cái vui vẻ lắm, tôi có cảm giác đang trò chuyện vs bạn bè mình vậy, tất nhiên thì bạn bè thì k judge mình là "sao ấy hay nói chuyện phi logic" thế rồi!!! Cái blog này thật là tài sản của tôi, lâu lâu vào đọc lại mấy bài năm cũ lại nhớ nhiều thứ lắm, giây phút này sẽ là kỉ niệm của giây phút sau, thật đúng!!
Khuya lắm rồi, tôi chưa làm việc xong mà lại lên blog nói quàng xiên. Tôi muốn có 1 ngày đẹp trời rảnh rỗi, k bị deadline dí sau lưng và trách nhiệm, sự kiện gì cả, để tôi đc đến 1 quán cafe quen thuộc xinh xinh ấm ấm, ngồi uống 1 tách cookies&cream và viết 1 bài blog có dàn ý!! và kể những câu chuyện cuộc sống vui vẻ. Thời gian của con người là hữu hạn nên tôi luôn mong được sống hết mình và vui vẻ. Tôi sẽ quay lại và kể nhiều chuyện nữa (tạm thời mới nhớ đc có thế...). Thật yêu cuộc sống, yêu bạn bè, yêu nàng công chúa hay nhõng nhẽo bên skype với tôi, yêu gia đình, đồng nghiệp, yêu mấy người đáng yêu, yêu cả mấy người đáng ghét (vì họ là những người cần tình yêu hơn cả chăng???), yêu cái may mắn, yêu cái xui xẻo, yêu những cái gì đã đến, những cái gì chưa đến, yêu luôn những cái không đến, yêu tất thảy, yêu tháng 4, yêu tháng 5, yêu tháng 6, yêu tháng 1,2,3 mới vừa qua, yêu tháng sắp đến, yêu Singapore, Yêu người có đôi mắt buồn hay nhìn tôi, yêu Việt Nam, yêu biển, yêu Đà Nẵng city....thôi tôi k kể nữa vì càng kể càng thiếu!!
À, yêu cả mấy bài report tôi đang làm (cố gắng yêu nhau nhé!!) và yêu bài hát này, giai điệu làm tôi nhảy nhót cả ngày!! Tặng các bạn (nếu có ai đó đang đọc dòng này.....)
Much love,
Zany NTTN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét