Hôm nay tôi thức dậy sớm, ngoài trời mưa lâm râm và gió thì k ngừng cuộn cái rèm cửa của tôi bay tứ tung. Tôi nằm nghiêng nhìn nó, cảm giác như đang nằm ở nhà mình ngày nhỏ, mỗi mùa đông, rèm cửa sổ cũng bay tứ tung như thế ấy. Cái lạnh của không khí dần ý thức trong tôi, ôi, gợi tôi nhớ mùa đông, sao mà tôi nhớ mùa đông đến thế. Đây là kiểu thời tiết rất hiếm hoi ở Singapore, phải gọi ngàn ngày có 1, nhưng lại là thời tiết quen thuộc của mùa thu đông Đà Nẵng. Tôi bật bài Home của Michael Buble rồi đi tắm, đánh răng, đại loại là các công việc thuộc folder Chào Ngày Mới của con người. Xong rồi đến lượt mở tủ chọn quần áo ra đường. Tôi là đứa mặc đồ theo tâm trạng rồi mới đến thời tiết nên tôi mặc 1 cái váy trắng có hình bông tuyết, nhìn hơi nhẹ nhàng, mỏng mảnh. Mặc dù trời đang mưa có lẽ váy màu trắng là 1 ý kiến tồi nhưng chắc cái thời tiết ỉu xìu này đã làm tôi ỉu theo??? Gió buốt qua 1 cơn làm tôi rùng mình, thế là tôi với tay lấy cái jacket khoác vội vào rồi bước ra đường. Tôi bật dù và đi dọc theo đường bộ ra trạm bus, vừa đi vừa phải né các xe oto lao với tốc độ khủng khiếp trên đường vì sợ nó tạt ướt hết váy. Lúc đó tôi mới thấy ngán ngẩm cảnh điệu đàng quá cũng khổ, cứ xỏ quần rồi boots có phải nãy giờ chạy phăm phăm rồi không. Chắc thấy tội nghiệp 1 con bé tay phải vén váy tay trái cầm dù đi xiêu vẹo trên đường nên cars cũng né tôi bớt thì phải, đến trạm bus an toàn và không có vết bẩn nào, tôi thở phào.
Tôi vừa thò mặt đến trường đã gặp Tiffany. Tôi không thân với nàng, và nói thật là không có hứng thú gì với nàng. Tôi không thích cái kiểu xinh của nàng, không thích cách ăn mặc của nàng, không thích con gái hút thuốc, nói chung học cùng lớp đã lâu nhưng hầu như chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện. Lần duy nhất tôi gần như nói chuyện với nàng là vào năm ngoái khi nàng ấy đang cãi nhau với Rachael, tôi nói vài câu đại loại là can thiệp giờ tôi cũng chả nhớ, chỉ nhớ sau đấy khi nàng đi rồi, Rachael nhìn tôi nói, I dont like her, thì tôi cũng nhún vai, Me neither. Lúc đó Tiffany vẫy vẫy tôi từ xa, rồi nàng chạy lại chà tay vào tay tôi, môi lập bập, ôi lạnh quá lạnh quá đi mất, cái thời tiết chết tiệt sao mà có thể lạnh đến như thế. Tôi cũng góp vài câu nhạt nhẽo chê bai thời tiết vô thưởng vô phạt. Trời đang bắt đầu mưa to hơn, nàng nhìn tôi bảo, lạnh quá, tôi phải hút thuốc cho ấm người, bạn ở đây với tôi nhé. Ặc ặc, nếu không có vế trước thì không có vấn đề gì, tôi là đứa không chịu đc mùi khói thuốc, nhưng trc ánh mắt nằn nì của nàng, tôi đành "hi sinh tấm thân", chuyển chế độ hít thở bằng đường mũi sang đường miệng. Rồi chúng tôi đứng nói chuyện ở gần Seven Eleven, trời tạt mưa làm cái váy jeans của nàng bay bay, và nàng thì đang phả khói thuốc và cười phá lên, tự dưng cảnh tượng đó làm tôi thấy xúc động. Tôi chợt nhận ra nàng cũng đẹp đấy chứ, trong khi trc đây tôi chưa bao giờ thấy nàng đẹp. Nàng kể cho tôi nghe về cuộc sống 6 năm ở Anh Quốc, thời tiết còn lạnh hơn thế này nữa, lúc nào mưa cũng như chực đổ xuống đầu. Tự dưng trời mưa làm con ngta xích lại gần nhau thêm thì phải, nàng kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về cuộc sống riêng tư của nàng, dẫn tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Rồi nàng đột nhiên dừng lại nhìn tôi, hỏi tôi có phải người cung Sư Tử không, tôi lắc đầu "No. why?" thì nàng mỉm cười, vì bạn lúc nào cũng cười hết, bạn có 1 happy face bạn biết không, nhìn bạn lúc nào cũng cười tươi tắn kinh khủng. Đây không phải lần đầu có ng nói tôi như thế, ng đầu tiên là thầy giáo môn Management, ng thứ 2 là Jasmine, cô bạn cùng lớp người Sing, tuy vậy tôi vẫn bất ngờ vì đó là Tiffany, tôi hầu như chưa bao giờ cười với nàng thì phải. Hix, thực ra tôi có 1 tính xấu là đối với những người tôi không thích thì tôi khá lạnh lùng, tức là tôi không giỏi che giấu cảm xúc thực. Tiffany nhìn tôi nói tiếp, và cung Leo ăn mặc rất thời trang, bạn lúc nào cũng ăn mặc đẹp tôi rất thích ngắm bạn đấy. Lúc này thì tôi phải lên tiếng vì tôi thấy sai lè, gì chứ quần áo tôi chẳng đầu tư sự quan tâm mấy đâu nên làm gì có chuyện fashionable. Nàng hầu như không quan tâm đến sự thanh minh của tôi và vẫn tiếp tục về câu chuyện nàng thích cái áo jacket caro của tôi ra sao, và cái cách túi xách của tôi mix match vs trang phục như thế nào, thích cái cách tôi phối hợp váy và áo vintage... Tôi ngạc nhiên, bạn nhớ nhiều thứ về tôi vậy hả? Nàng gục gặc, tất nhiên rồi, chúng ta cùng lớp với nhau 2 năm cơ mà. Hix, tôi thậm chí còn chưa nói chuyện vs nàng quá 2 lần. Nàng vẫn tiếp tục nói về tôi, và xin thề là tôi không ngờ nàng có thể hiểu nhiều thứ về tôi như vậy, tôi chỉ biết đứng há hốc mồm, omg its true...
Tôi nhớ lại 1 vài lần nàng đến bàn tôi và rủ tôi đến Mc Donald ăn trưa, tôi toàn từ chối. Sau đấy có vẻ chán nên nàng không rủ nữa. Tôi thì chẳng bao giờ quan tâm đến nàng, thậm chí nếu Rachael có đang gossip về nàng tôi cũng vui vẻ bồi thêm vài câu comment không thiện chí khác. Đối với ng tôi thích tôi nghĩ về họ cả ngày cũng đc, tôi có thể làm bất cứ việc gì vì họ, còn ng tôi không thích thì tôi chẳng mảy may bận tâm, và họ có làm gì cũng không lọt đc vào đầu tôi lấy một giây. Tôi thấy hơi có lỗi vs Tiffany khi chúng tôi đã gần kết thúc khóa học. Tự dưng tôi thấy nàng thật xinh đẹp và tôi yêu mến nàng thế không biết. Đôi khi những cô gái nhìn như Playgirl lại thật thà, dễ thương, trong sáng hơn gấp khối lần mấy kẻ đạo mạo, nhìn ngoan hiền mà lòng dạ chả biết đâu sáng tối. Tiffany đã mang lại cho tôi thêm 1 bài học củng cố trong cuộc sống. Lúc đi về, tôi xin nàng số điện thoại và chúng tôi thậm chí chitchat bằng tin nhắn cả đoạn đường về.
Một người từng hỏi tôi, điều quan trọng nhất đối với tôi trong cuộc sống là gì, tôi đã trả lời rằng, tôi muốn sống 1 cuộc sống thật ý nghĩa để không phải hối tiếc. Ng đó đã hỏi tiếp, vậy cuộc sống ntn là ý nghĩa. Với tôi, cuộc sống ý nghĩa là mỗi ngày qua đi bạn đều học đc 1 cái gì đó, dù lớn dù nhỏ, trong cuộc sống. Vì thế nên tôi không bao giờ ngừng quan sát mọi người và mọi thứ xung quanh, tôi luôn tin rằng, những điều xinh đẹp luôn tồn tại và cuộc sống này đẹp vì ta có thể học hỏi rất nhiều điều. Tôi luôn háo hức mỗi ngày trôi qua, tò mò về ngày hnay tôi sẽ trải qua những cảm xúc gì, tôi có thể rút ra đc điều gì hay ho không. Những bài học không phải lúc nào cũng đến dễ dàng và vui vẻ, có khi ngta phải trả giá rất đắt và những cảm xúc buồn bã, thất vọng. Tôi cho chuyện đó là bình thường. Nỗi buồn, thất vọng, cô đơn hay thất bại...cuối cùng đều chỉ để mang đến cho chúng ta 1 điều lớn hơn: những bài học. Ai cũng đc cuộc sống công bằng chia cho những bài học, nhưng ngta hầu như vì chỉ muốn đc sung sướng, an nhàn nên cảm thấy chán ngán việc phải học cuộc sống. Tôi chưa bao giờ mong cầu 1 cuộc sống sung sướng, nằm đó mà hưởng phúc cả đời, tôi chỉ mong mỗi ngày qua đi tôi lại đc sống, để tiếp tục đc học cách sống cho đẹp, học cách yêu cho say đắm và học cách trưởng thành hơn mỗi ngày, để trở nên tốt đẹp hơn chính mình của ngày hôm qua.
Đôi khi, tôi cũng nhận ra hiện thực xã hội quá cay nghiệt thì tôi lại bay bay mơ mộng trên cao, mơ về 1 thế giới khác, nơi mọi thứ phát triển do cái đầu tưởng tượng của tôi. Nơi mọi người không phải thù hằn, ganh ghét nhau nữa mà yêu thương nhau hết lòng, nơi đó Lọ lem sẽ tìm thấy đc hoàng tử của mình và cuộc sống mới thật là bình yên làm sao. Không còn của cải, vật chất, địa vị, tiền bạc...có lẽ con người sẽ dung dị và hồn hậu hơn nhiều. Mấy hôm trc tôi đang buồn vì chuyện cãi nhau trên Facebook về bé Quang Anh, quán quân The Voice. Trời ạ, hãy tưởng tượng mà xem cái new feeds Facebook của tôi toàn là những lời ác nghiệt, chỉ trích, chửi bới thậm tệ 1 đứa bé 12 tuổi. Tôi cảm thấy thật sửng sốt và phẫn nộ đến nỗi từ 1 đứa chẳng bao giờ dính vào các cuộc tranh cãi trên mạng, tôi đã nhảy vào comment và sau đấy là remove luôn Fb những đứa đấy. Ôi, cái địa ngục nào chúng ta đang sống thế này, xã hội này rồi sẽ đi về đâu khi những người tự nhận là "người lớn" lại có thể đi sân si, chửi bới ác miệng về 1 đứa trẻ ngây thơ, vô tư vì 1 cái giải nói thật là giẻ rách hết biết. Tôi chẳng là fan của riêng 1 ai cả, tôi là fan của tất cả các em bé có đam mê và dám sống vì đam mê của mình. Mỗi khi xem The Voice lớn qua youtube tôi cũng chỉ lướt lướt, mà xem The Voice Kid tôi xem từng tiết mục và hầu như lúc nào cũng rơi nước mắt. Tôi thấy đc niềm hạnh phúc khi đc sống với đam mê trong những đôi mắt trong veo, sáng ngời ở những hình thể nhỏ bé đấy. Tôi nhớ về những ước mơ đã rơi rớt đâu đây trên đường đời của tôi, ngày nhỏ tôi cũng đã đam mê, hoài bão nhiều lắm chứ, nhưng sự dũng cảm để đi theo nó thì tôi không có. Vì thế mỗi khi nghe các em cất giọng hát, tôi lại như đang bay về với hình ảnh của tôi ở lứa tuổi như các em, và tôi rơi nước mắt. Thế mà chính cái thói hơn thua nhau, sân si, ganh ghét, của người lớn lại tô màu đen lên bức tranh đang đẹp tuyệt vời như thế, chính sự hận thù mới đẩy thế giới này đi đến tận thế chứ chẳng phải vì đâu xa, hãy hỏi vì sao Mỹ chuẩn bị ném bom Syria. Chúa ơi, tôi tự hỏi, tôi đang sống ở đâu thế này, thật lạnh lẽo và tăm tối còn hơn địa ngục, nơi tâm hồn con người dường như không còn ánh sáng nữa, khi con người trở nên keo kiệt tình thương với đồng loại thì ngta dễ hằn học, chiến tranh với nhau hơn; các giá trị xã hội cũng bị đảo lộn, đồng tiền đc đội lên đầu còn nhân phẩm bị lôi xuống mông, hãy hỏi vì sao Ngọc Trinh và các hot girls lại nổi tiếng đến thế.
Tự dưng viết đến đây xuống tinh thần hẳn. Nghe 1 bài nhạc rồi đi nấu ăn cho đời nó tươi vậy. Những lúc chán nản với cuộc sống tôi hay nói đùa là tôi đi "thoát xác" đây, tức là người ở đây mà hồn quẹo lung tung chỗ khác rồi. Sorry các bạn vì blog dở hơi chả đâu ra đâu lại còn kết thúc vô duyên :)).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét