Trời bỗng dưng đổ mưa to rất to. Tôi ngồi co ro trong phòng, trùm mũ của chiếc áo khoác lên đầu, ăn nốt nửa quả kiwi còn lăn lóc trên bàn. Cơn mưa ngoài kia nhắc tôi rằng tháng tám đã đến rồi. Tháng 8 mùa thu lá vàng là nàng thơ của tôi, thơ thơ mộng mộng biết mấy, như cái theme blog của tôi vậy, nhìn nó là tôi nhoẻn miệng cười vì thấy thơ quá là thơ! Haha!
Dạo này tôi chịu khó dành thời gian chuyện trò nhiều hơn. Tôi chủ động liên lạc lại với những người trước đây tôi còn chưa reply tin nhắn của người ta vì quá bận. Tôi ra 1 quán cafe nhỏ, tôi đến một quán ăn Trung quốc, tôi chia sẻ với họ những gì họ muốn nghe, và đôi khi tôi chẳng nói gì, chỉ ngồi nghe. Chỉ vậy thôi mà khi tôi mới lên bus về nhà đã nhận đc những tin nhắn cảm ơn của họ trong điện thoại, qua facebook. Tôi đọc đc sự chân thành và thiết tha từ những con chữ ấy. Tôi ước gì con người cứ chân thành và thiết tha với nhau như vậy. Đời sống là mấy khi.
Trong mắt những người khác có lẽ tôi là một đứa mạnh mẽ. Họ hỏi tôi làm sao để đc bản lĩnh như tôi. Tôi nói với họ, what I have been through makes the current me. Đó là sự thật. Không có bí quyết gì ở đây hết. Trầy trật nhiều vào, vấp ngã nhiều vào, rồi sẽ bản lĩnh. Tôi nói với họ, tôi ít than lắm, tôi cũng không nói nhiều, tôi cũng chẳng khóc, tôi chỉ hành động và hành động. Tôi luôn tin rằng những người có nụ cười đẹp nhất kể những câu chuyện buồn nhất. Tôi không bao giờ nhìn những người thành đạt và hạnh phúc mà nghĩ rằng họ có đc những điều đấy là vì họ may mắn hơn những người khác, không, vì họ là những người có bản lĩnh hơn người khác. Thế thôi. Mỗi người đều có 1 may mắn riêng, không ai có tất cả và không ai không có gì. Như khi tôi còn nhỏ, bạn bè tôi thường nói, một người tự tin là vì ngta phải có 1 cái gì đó để tự tin, như xinh đẹp, thông minh, giàu có. Thật vớ vẩn khi con người có thói quen quay ngược vấn đề. Những người tự tin sẽ xinh đẹp, thông minh và giàu có; chứ không phải ngược lại. Con người cứ đợi phải có cái gì đó rồi mới làm, như nếu tôi giàu có thì tôi sẽ hạnh phúc hơn, hay nếu tôi có bạn trai thì tôi sẽ vui hơn, nếu tôi xinh hơn thì cuộc sống của tối sẽ may mắn hơn. Nhảm thật. Ờ cứ ngồi đấy mà đợi. Tính tôi là con gái mà nói chuyện cộc lốc với đốp chát lắm nên khi tôi nói chuyện với ngta tôi toàn sợ ngta giận, thế mà sau đấy ngta cũng nhắn tin cảm ơn tôi. Và qua những cuộc nói chuyện tôi thấy vấn đề toàn là từ những cậu ấm cô chiêu, sau này có con tôi nhất định quăng cho nó 1 cuộc sống không có gì hết để nó biết như thế nào là đứng dậy và bước đi.
"- Em nghĩ gì về chuyện đó?
- Em chẳng nghĩ gì về nó cả, em nghĩ cách giải quyết nó.
- Nhưng nếu trước đây em từng phạm sai lầm...
- Không nghĩ về quá khứ là bước đầu tiên để tiến về phía trước.
- Nhưng anh cứ day dứt.
- Vậy thì anh đừng day dứt nữa.
- Nhưng thật là khó.
- Cái gì với anh chẳng khó. Cái gì với em cũng dễ cả. Nghĩ thế thì mới làm đc.
- Nhưng nó khó thật mà, không phải anh than...
- Ừ không bao giờ làm thì luôn luôn thấy nó khó.
- Vậy bắt đầu từ đâu?
- Đừng nói nữa và làm đi."
Nói chung thì là muốn làm gì thì làm đi đừng có ngồi đó nghĩ nữa. Nói chung là đừng có sợ bố con thằng nào hết. Ừ thì nói chung là vậy.
Tôi nói chuyện với Dz, Vân Anh và với vài người bạn cũ đã lâu lắm không gặp. Thật bất ngờ vì họ luôn đọc blog của tôi. Lâu lắm rồi tôi chẳng bao giờ vào coi Page view, tôi tưởng chỉ vài người bạn thân là đọc nó thôi. Tôi nghe những lời chia sẻ và cảm nhận của họ, tôi muốn viết nhiều hơn, tôi cảm thấy vui mừng vì con chữ có thể kết nối ngta đến thế. Chỉ cần có người cảm thấy vui vì đọc những gì tôi viết, tôi sẽ tranh thủ thời gian vào viết nhiều hơn, cho họ mà cũng là cho tôi nữa nhưng blog này là blog cá nhân nên tôi chỉ kể về cuộc sống của tôi thôi, tôi không muốn viết về những thứ khác. Những ngày thi xong, rảnh rỗi, thất nghiệp, tôi muốn dành nhiều thời gian cho bạn bè, những người thân. Tôi hẹn em đi chụp ảnh, một bộ ảnh em hẹn tôi 2 tháng trời giờ mới có thời gian sắp xếp đi. Vậy mà đến ngày đó tôi lại có 1 cuộc hẹn ở sân bay, tôi cancel hết để dành trọn cho em 1 ngày. Lúc mới đến nơi, tôi chọn góc rồi bảo em cầm iphone chụp cho tôi 1 tấm để tôi canh góc, ấy thế mà cái tấm iphone lại đc bao nhiêu người tấm tắc vào khen, trên cả fb và instagram. Haha. Đến nỗi con em tôi bắt đầu nghĩ nó có khả năng nhiếp ảnh (trong khi nó quên tôi là người canh góc). Lol. Có người còn khen tôi mặc đồ đi chụp ảnh đẹp, trời ạ, đó là trang phục casual của tôi mà, em tôi mới là model chứ k phải tôi. Thường ngày tôi mặc váy, nhưng khi cần hoạt động di chuyển thì tôi mặc quần dài. Như hôm đi chụp ảnh tôi biết thể nào tôi cũng lăn lộn trườn bò nằm ra đất nhảy lên cao nên tôi mặc quần đấy thôi. Ngày xưa còn ở Việt nam tôi mê chụp ảnh lắm, máy ảnh là thứ k thể thiếu trong balo, giờ trong laptop tôi vẫn còn lưu những bức ảnh ngày đó tôi hay chụp. Buồn buồn giở ra coi. Thấy nhớ gì đâu. Những ngày tháng khi ngta còn trẻ và còn rảnh. Haha.
Thực ra hôm đó khi tôi mặc bộ trang phục ngày xưa tôi thường mặc và nằm lăn lê chụp ảnh giữa trưa nắng chói chang, tôi thật sự nhớ những ngày tháng tôi 17,18 tuổi. Ôi tự do và tự do. Thích làm gì thì làm, a lê hấp. Không gồng gánh trách nhiệm, không lo toan. Sôi nổi và phớt đời, đó mới thực là tôi. Sâu thẳm trong tôi.
Tôi cứ nằm và nhớ mãi thế đó. Rồi tự dưng tôi muốn về nhà. Thật là muốn về nhà. Thật là muốn đc là mình.
Nhiều người hỏi tại sao tôi thích Singapore, tôi thích nó là vì nó thật là thử thách. Cái gì khó khăn cũng có 1 sức hấp dẫn riêng. Nhưng mà giờ thì tôi muốn về nhà, và sẽ quay lại và chiến đấu tiếp. Tôi muốn tuổi 20,21 tôi nhớ về đó sẽ là khoảng thời gian khó khăn nhưng thật hấp dẫn. Hết sức hấp dẫn.
Tháng tám cũng rất hấp dẫn. Chúng ta hãy trở thành những người hấp dẫn và sống một cuộc sống hấp dẫn nhé!
Cheers.
Zany.
![]() |
Là tôi của tuổi 17. |
Chào tháng 8! Chào 21!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét