Zany

Zany

28 thg 1, 2012

Chuyến bay dài kéo ngày dài thêm trăm mảnh




Thế là ta quay trở lại việc blogging với 1 tâm trạng không tốt cho lắm, u ám, xám xịt nhưng nghĩ cho cùng cũng tại thân mà ra. Và cuối cùng ta cũng quay về Singabored (từ mới sáng tạo khi bản thân đương không tốt về mặt tâm lí) trong tiết trời cũng không tốt nốt, trời hà nội khóc lóc nỉ non (đùa đấy có vài giọt mưa phùn lất phất). Đêm nay ta lại một mình trong căn phòng đáng yêu bình thường có vẻ là người rất yêu chuộng sự một mình nhưng rất tiếc không đúng lúc đúng chỗ vì đang cái gì cũng không tốt không chừa cả cái wifi lúc sống lúc chết. Nhiều khi thấy đời thật là lạ kiểu như sự căm ghét một mình vào lúc này thì toàn bị thẩy vào những góc không có ai. Ngày mai muốn mó mặt lên trường kiếm tìm hơi người thì trường cũng k mở cửa. Vậy tóm lại mai chưa có kế hoạch gì ngoài dọn dẹp phòng ốc sau holiday nên thôi cho phép làm cú bay quanh cái hostel dở hơi chán ngắt này cũng đc vậy.


Nhiều người hay vào hỏi thăm Tết nhất thế nào nhưng nhạt quá cũng chẳng biết tô vẽ ra làm sao? Kiểu bó gối trong tiết trời lạnh tê mũi nứt môi của Hà nội mà nhớ thương về Đà Nẵng đập đầu vào gối hối hận chuyện vé vúng không bay quách về ĐN vài ngày mua vui cho xong rồi đi???!!! Sau màn kêu ca ai oán không ai thèm để ý tới thì lại ngồi nghĩ về nước Mĩ, đùa, nghĩ về cái assignment của Mr Rô chép (cá rô cá chép) mà ta chưa làm đc chữ nào vẫn vênh váo xách vali về nước để rồi cứ mỗi lần móng đc mạng hóng mặt lên phây búc là có ngay thằng bạn Malay cùng group vào hỏi thăm bài vở xong mình giở trò khóc lóc nỉ non ra vẻ hoàn cảnh tội nghiệp. Niềm vui cố hữu của tết thì đã biến mất vì bé đã hết tuổi nhận lì xì, và đang chớm đến tuổi đi lì xì lại ng khác. Lạnh cóng nên ở nhà làm giấy đăng kí kết hôn luôn với cái giường, sinh ra con là cái chăn, gia đình đầm ấm quây quần hạnh phúc quá nên luôn cần có nhau không rời nhau đc nửa bước. Thực ra mình đôi khi xa chồng nhưng vẫn luôn quấn lấy con nên cũng không nghĩ đến chuyện bước chân ra đường ăn chơi nhảy múa. Niềm an ủi duy nhất của tết là sum vầy bên ông bà xì tin mặc quần hồng suốt ngày xem the boys của SNSD. Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua, tết bay cái vèo và thấy chẳng túc tắc mình đã lại lắp cắp rổ rá ra đi tìm đường phá nước. 


Chuyến bay kéo dài 3 tiếng đồng hồ trở nên comfortable hơn bình thường vì có anh bên cạnh ngả trái xong xoay sang gác phải gà gật ngủ sung sướng hơn nghìn lần những lần ngồi 1 mình mỏi nhừ cổ và lưng. Nghĩ lại thấy thương anh quá toàn bị mình hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác, nếu mà đứa nào cứ gục người lên vai mình 3 tiếng thì chắc yêu mấy cũng phải hất đầu nó sang chỗ khác chứ huống gì đó lại là một đứa xấu xí dở hơi lại còn hay đanh đá cá cày không ai chịu nổi như mình. Lí do thứ 2 là đã nhận đc quà của bạn thân cute ơi là cute (đang nói món quà) cứ ngồi vân vê chụp ảnh í :x Mình kiểu bị mê những món quà độc đáo như thế này mà lại sâu sắc ý nghĩa cần gì bóng bẩy nhiều nhặn :xxx Ngồi ở sân bay chụp ảnh cái cốc in hình 2 đứa nhe răng yêu đương chán xong lên máy bay lại ngồi mở đĩa các bạn thân yêu ra xem, ngồi dựa vai anh khóc lóc sụt sùi ra chiều cảm động (đùa đấy cảm động thậttttt :(((((((((()  nhưng có vài đoạn đao điên vãi làm mình ngồi cười như con điên trên máy bay :))))) haha. Dù sao cũng hiểu đc công sức vất vả mọi ng làm clip và chụp ảnh dành cho mình. Tình yêu thương thật là trù phú khó định nghĩa thật không biết nói sao cho hết, lại gặp cái đứa không quen nói câu từ ca thán sao cho mát ruột như mình thì chỉ biết viết vài 3 dòng trên cái blog nhỏ bé này để diễn tả tấm lòng xúc động vô biên :(( Hi vọng mọi người thấu hiểu cũng nỗi cảm ơn vì đã yêu thương mình nhiều nhặn đầy đủ (thực ra là quá dư dả :(((((((( ) như thế. Rệp qua singabored nhứt định dù bored mấy cũng phải làm lại mấy quả ảnh hoành tráng gửi tặng mọi người!! 


Cuộc sống này suy nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chẳng làm khó quá với ai. Chẳng qua mọi chuyện cũng do mình cả thôi, không có gì vun vào cho thành be bé, be bé xé ra thành to to, to to xong góp gió thành bão, rồi ngồi than thở như sập trời. Điển hình là mình, đích thị là mình. Chắc là vì mình là một đứa ẩm ương, mà cái tính ẩm ương của mình thì ai quen thân cũng hiểu chẳng cần tự tiếp thị (tính này đc cái giống cb cb nhỉ khổ thế cứ giống nhau như 2 tờ giấy cơ, định nói như 2 giọt nước nhưng nghĩ lại 2 cái gì mà lại chả giống nhau). Chỉ thấy phải tội những người yêu thương xung quanh mình, mà khổ thân nhất là bạn trai cute của tôi. Sau một đêm lên cơn càn xoay gây sự đủ chuyện thì mình đang nằm lăn qua lăn lại kiểu hối hận khổ sở. Chẳng có người nào kiên nhẫn mà yêu thương mình thiết tha như anh nữa nhỉ, điều đó thì quá biết rồi lúc nào cũng tự nhủ như thế, nhất là sau vài lần ngồi buôn chuyện với đám bạn gái và nghe cảnh báo về lũ con trai bi giờ! Sợ thật chắc do lâu rồi chìm đắm vào Aieo mà quên nghe ngóng tình hình trai gái nước nhà??? Đêm nay mất ngủ vì anh, nhưng nghĩ 1 lúc thì chính ra là vì bản thân mình. Tự mình gây sự trước xong phá nát bét mọi chuyện nên suy ra chẳng ai khác làm mình mất ngủ ngoài mình. Mà cái chuyện mất ngủ cũng bị lây, mới chat vs James về vụ insomnia nói như đúng rồi thì mình thức luôn đến sáng??? Nằm suy nghĩ trằn trọc về anh và chỉ muốn phi luôn đến chỗ anh, nhưng bằng cách nào khi tàu điện ngầm đã dừng hoạt động và đồng hồ đã chỉ đến số 5??? Khổ thân anh cả ngày lao lực vì mình, bay đến bay lui hành lí cồng kềnh đi bộ rã chân xong về còn đc khuyến mãi thêm trận gây sự chả đâu vào với đâu. Nhìn khuôn mặt buồn bã, giọng nói khàn đặc cả tiếng lại của anh mà mình xót xa trong lòng, chiếc taxi lao đi trong đêm khuya khoắt bóng anh một mình càng làm mình thấy yêu phải cái con dở hơi lắm điều trái tính khó chiều như mình thật không còn gì khổ hơn. Nhưng hôm nay có lẽ vì thế lại đc nghe anh nói nhiều điều về tình yêu, và quả thật mình chưa nghe từ chính miệng một đứa con trai nào những lời lẽ sâu sắc chân thành như vậy về tình yêu. Mình đoạn ấy vừa cảm động lại vừa bất ngờ. Vì những suy nghĩ chín chắn như thế này, chân tình như thế này, là những thứ mình từng ước mơ trong đời, khi nghĩ về tình yêu. Và mình cũng cảm động vì tình cảm lớn lao của một người trên thế giới rộng lớn này có thể dành cho mình. Nếu quả thực tình yêu là một môn học thực sự như Nguyễn Nhật ánh từng nói, học yêu, thì mình chỉ là 1 học sinh kém cỏi điểm lẹt đẹt fail lên fail xuống, mà thực ra nói về chuyện học hành thì môn gì mình chả lẹt đẹt :)) Thôi quay qua chuyện khác cho tương lai (trông) có vẻ tươi sáng hơn tí vậy :(



Htrc bị Nhật chê thiếu duyên, xong thấy mình tội nghiệp quá sửa lại thành duyên chưa đến =(( Mình huhu thêm vài cái lại sửa thành duyên đã đến nhưng chưa đủ, mình lăn ra ăn vạ nên Nhật đổi sang duyên ngầm. Chính ra từ duyên ngầm đem đi khen cũng đc mà chê cũng tốt nói chung tùy ng cảm nhận. Với tinh thần sống một cách lạc quan nên mình sẽ nghĩ Nhật đang khen (đểu) mình. Như mình luôn sống với suy nghĩ mình mỗi ngày một tốt hơn vậy, mà từ hôm nay trở đi mình sẽ tin là như thế, vì yêu đc người tuyệt vời như anh, mình nhất định sẽ tốt hơn mỗi ngày. Mà chưa gì lúc nãy đã đc chị Châu khen yêu vào nên xinh ra rồi, thật sung sướng.

Sung sướng chưa quá 5 giây thì nhớ ra ngày mai ta sẽ thành panda xấu xí chỉ vì overnight đêm nay huhuhu 

I'm lucky just to have you...