Zany

Zany

12 thg 1, 2012

The truth*



The truth, my truth is no longer lovely or bearable.

All I can do for now is trying to think of a way to contain it, to push it in, to stop it from coming out of this tiny little dark head.

And i failed, then hurt the single person i love the most on this whole wide world.

This is not ok.






Bao là tình thắm thiết
Cho giờ này nuối tiếc

Thương nhiều rồi cũng cách xa mà thôi...

 

11 thg 1, 2012

Im back to blogging xD


Thực ra bây giờ không phải là giờ cho blogging vì mình đang giả vờ làm học sinh chăm chỉ ngồi trong thư viện mà facebook (cắm face vào book). Tuy nhiên sau giờ quăng book đi chỗ khác :)) :"> thì có bạn Tr3 yêu dấu vào nhắc nhở sao lâu nay không blog gì cả. Và mình mặt chú ngỗng ngồi nhớ ra a a a a ta có 1 cái bloggg!!! Cái chuyện viết lách bỗng trở nên xa xỉ ở đất nước này quá. Mọi người muốn mình viết blog nhiều hơn một phần vì muốn đc đọc, đc nghe những thứ mình chia sẻ (có lẽ vậy), hoặc là lí do gì khác mình không biết để pageview những ngày trống trải vừa qua vẫn nhẫn nại giữ ở mức ổn định nên trong 1 buổi ngồi thư viện quá chán với những cuốn sách kinh tế chán ngắt và tẻ nhạt, mình nhăng cuội vài dòng để chia để sẻ những câu chuyện nhỏ bé của 1 cuộc sống bé nhỏ như muôn vàn cuộc sống khác giữa thế giới rộng lớn này.

Nếu mà lôi bản thân mình ra để nói đầu tiên thì có lẽ mình sẽ là 1 biểu tượng đc xem là sống nhởn nhơ từ tốn nhất ở cái đất nước đi như chạy này mất. Ngày ngày mình vẫn mặc kệ những đôi giày bata ôm gọn bàn chân nâng nhanh bước đi thoăn thoắt và mặt mũi thì chẳng kịp nhìn ngó xung quanh cứ đâm đầu về phía trước để đi chậm rãi thong dong chụp ảnh cây cỏ trời xanh mây trắng xứ sở trong lành. Thôi thì xấu hổ mà đổ tội tại vì ai bảo đường đến trường đẹp xinh quá mà làm chi. Cánh đồng cỏ xanh rợn ngợp trời, mỗi lần tản bước qua là lại cầm lòng không thấu, muốn dừng chân để ngắm nhìn những lớp xanh tươi mơn mởn đầy sức sống tươi tắn ấy mãi thôi. Đi những bước rất dài qua cánh đồng cỏ sẽ đến một con đường lát gạch đỏ hay ho nhiều cây xanh mà gió chỉ cần lướt nhẹ qua sẽ làm rơi những chiếc lá con con tí hon xoay nhiều vòng trên bầu trời nhìn rất mùa thu lãng mạn và mơ mộng. Con đường đến trường thường mang theo nhiều suy nghĩ, vì đường dài và lắm thứ để nhìn ngắm mơ tưởng. Những bản nhạc trong ipod thường trở nên lạc lõng phớt lờ vì ở ngoài kia, nắng vàng đẹp đẽ và mọi thứ trong lành. Nhưng có lẽ điều thích thú nhất ở Singapore vẫn là khi trời mưa. Những mùa mưa ở xứ sở này đã đi vào nhiều trang viết, vì nó rất riêng và rất lạ. Mình cũng có ham muốn diễn tả cái hay cái độc của những giọt mưa nhưng tiếc cho vốn ngôn từ hạn hẹp kém cỏi viết không hết tả không tới lại làm mất cái hay ban đầu vốn dĩ, nên mình đành mượn nhạc nói hộ vậy. Bản nhạc mình thấy gợi tả cái không khí của những cơn mưa Singapore là Lost in Paradise, hoặc nó là thế, hoặc chỉ đơn giản, mỗi khi trời mưa, mình lại trầm ngâm bên những giai điệu ấy, và thành thói quen trong suy nghĩ nhận thức lúc nào không biết...

Câu chuyện tiếp theo chắc mọi người tò mò nhất là cuộc sống ở đây. Thực ra không cần phải dông dài thì ai cũng hiểu đi du học bản thân nó đã chứa rất nhiều khó khăn thử thách. Nhiều người hay nói về tự lập, nhưng có lẽ họ chỉ thực sự hiểu về tự lập đến khi họ phải sống 1 mình. Sống tự lập chính ra cũng không khó nhưng sống tự lập tốt lại là một vấn đề khác. Nhưng mà thôi chắc không đi sâu về vấn đề này vì đó là vấn đề chỉ thấu hiểu đc khi trải nghiệm qua. Bản thân mình thì hiện rất enjoy cuộc sống hiện tại. 19 năm sống cùng ba mẹ cuối cùng đã có thể thực hiện mong muốn đi xa và sống 1 mình. Vẫn biết mọi điều ở phía trước nhưng hãy cứ sống với một niềm tin những va vấp làm ngta cứng cáp hơn, cái gì không giết đc bạn thì nó sẽ làm bạn mạnh mẽ. Chẳng ai lăn đùng ra chết vì thất bại hay vấp ngã cả, nhưng sẽ là chết lâm sàng nếu cứ sống mờ nhạt lay lắt qua ngày qua tháng không có cái đích nào để tiến đến.

Điều khác biệt nhanh nhất có thể nhận thấy đc từ khi qua đây là đã bỏ dần đc thói quen ngày xưa lặn vào máu là overthinking. Lí do thì chắc là vì một ngày ở đây cảm giác trôi qua rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại là tàn ngày rồi. Vì thế thời gian moi móc ra để mà ngồi suy nghĩ bà già cũng trở nên khan hiếm hẳn. Sáng thì hộc tốc chạy cho kịp bus, sợ đợi bus lâu, rồi tap vân tay trễ, mà trễ coi như absent (Kinh thật bên này lập kỉ luật thép có phải để trừng trị những học sinh như mình T.T). Mình chỉ có class vào buổi sáng (học sinh Dip thật sướng =DDD) nhưng vì lười nên trưa mình ở lại trường ăn cơm với bạn bè, xong bạn bè lên học tiếp thì mình lăn thân vào thư viện. Mình rất thích cái thư viện trường mình cũng là vì thế, nơi duy nhất chào đón mình khi mình k biết đi đâu về đâu, lại có cafe ngon lành, wifi mạnh mẽ, sách vở nhìn hơi hù dọa tinh thần học sinh nhưng mà nếu siêng năng thì chắc sẽ yêu đương nó lắm. Trốn trong thư viện làm trò đến 5h thì về nhà, đi chợ mua đồ ăn hoa quả xong về phòng. Căn phòng nhỏ bé xinh xắn thơm tho sạch sẽ làm cả ngày có mệt nhọc đến mấy cũng tan biến với những câu chuyện phiếm không đầu không đũa. Mình vốn không thích ng Tquoc lắm nhưng mà Jesssica rất dễ thương, hay hát líu lo và nhảy nhót tính tình cũng hợp cạ mình vài sở thích nên thành ra cái định kiến ban đầu của mình cũng phai phái dần. Tối học bài xong thì mệt quá đặt lưng lên giường là ngủ ngay, cũng chẳng kịp nghĩ ngợi chi nhiều. Có một vài nỗi nhớ nhung lướt qua trong trí, một vài nỗi lo lắng luẩn quẩn trong người, nhưng rồi thì cũng cứ thế đấy mà chầm chậm trôi qua, và mi mắt khép, đón chờ một ngày mới sắp bắt đầu...


Từ ngày qua đây đến giờ online không nhiều, gặp bạn bè để update tình hình hay tâm sự nhớ nhung cũng không nhiều. Đôi lần đang học có mấy cuộc gọi từ VietNam đến cũng không bắt máy đc. Cũng có những khi ngồi suy nghĩ và thấy bản thân mình khá tệ. Bắt đầu là cái việc bỏ nhà ra đi trong âm thầm lặng lẽ. Nhưng mà tính mình là thế, mình không thích ồn ào ầm ĩ, cũng rất sợ những ủy mị nước mắt, nó làm cuộc chia li đã nặng nề càng trở nên khó chịu đựng hơn bao giờ hết. Vậy mà 5h sáng đến sân bay đã thấy 1 đội quân nhí nhố ở đấy, mặt mũi ai cũng thâm quầng thiếu ngủ mà cứ vây quanh mình chụp ảnh cười nói hí hớn. Trong lòng mình xót xa và buồn bã biết bao, nhưng mình vẫn cười, ôm từng đứa và không khóc. Chỉ tiếc thay cái usb bao công sức ảnh ọt và clip của tụi bạn thì lại giở trò mở ko đc :((((( Mình tiếc 1 chắc bạn bè tiếc 10, tiếc trăm tiếc nghìn. Mình chẳng thể nào điện thoại về cho từng đứa một, chat chit với từng người một dù biết đứa nào cũng nhớ mình chẳng so đc nhiều hơn ít hơn nên thôi viết blog cũng coi như đang thì thầm tâm sự chia sẻ với nhau vậy, cB nhé, Dz nhé, Bino nhé, Cup nhé, các anh trai nhé... Mọi người đừng buồn nhiều, cB đừng nhìn điện thoại và khóc nữa, Dz lùn đừng viết blog cô đơn buồn tủi nữa, Bino cũng đừng tủi thân mỗi thứ 7 nữa...cả bạn Hiền nữa nhé, đừng lo nhiều nhé, à còn cả cô nàng Na nữa, cái mail dài ngoằng của nàng mình đã đọc rồi, thương lắm, yêu lắm... >:D< Những tình cảm bè bạn trong sáng này, biết có còn không nhiều năm sau nữa khi cuộc đời xoay vần, thôi thì cứ thương nhau cho trọn hôm nay, cứ cho đi những gì có thể... Em chẳng ở cạnh mọi ng như xưa đc nữa rồi, không thể quan tâm lắng nghe mọi chuyện và san sẻ như xưa đc nữa, thì mọi ng cũng phải biết tình cảm em dành cho mọi ng luôn nguyên vẹn như thưở ban đầu nhé >:D< Nhiệm vụ của chúng ta vào những lúc xa nhau thế này là mạnh mẽ lên, sống tốt lên, vui vẻ lên, để khi gặp lại nhau, vẫn có thể hí hú bày trò mua vui cho nhau và ngồi xuống kể cho nhau những câu chuyện cuộc sống bé nhỏ của nhau nhé! :)

Những ngày sau dù ra sao, mình có bay nhảy đến những vùng đất nào, có theo đuổi ước mơ gì, thì mình cũng sẽ chẳng quên rằng, những ngày mười chín, yêu thương là tất cả những gì mình live for và fight for! Bao giờ cũng vậy cả thôi, tiền bạc công danh rồi cũng như giấc mơ qua mau, đc mất hơn thua sân si để mà làm chi, cứ sống 1 cuộc sống có ý nghĩa, mà ẩn sau trong những địa tầng nghĩa sau nhất là tình yêu. Không có gì đẹp hơn cái chữ yêu trong đời, người với người sống để yêu nhau. Phương châm của mình cũng rất rõ ràng, cố gắng nice với tất cả mọi người, nhưng chỉ thân và important với một vài người để có thể quan tâm và yêu thương tường tận sâu sắc. Một vòng tròn quan hệ sẽ làm ngta đuối sức mà lơ là hời hợt, mà tình yêu cũng như văn chương, cẩu thả hời hợt là bỏ đi :*


Lâu rồi không viết nên post khá dài. Cảm ơn bạn Tr3 lần nữa vì đã nhắc tớ blogging xD. Đang nghe If life is so short, có vẻ rất hợp vs tinh thần bài viết bây giờ haha và đọc inbox trách mắng đi không nói ai 1 tiếng của Vân Anh huhuhu 


Mình là đồ dễ ghét huhu các bạn đồ dễ thương giữ sức khỏe và luôn vui vẻ nhaaa xDDD Keep warm, dears! >:D<



P.s: Up 1 cái ảnh chụp bàn học lộn xộn chả đâu với đâu của mình để mọi ng đỡ nhiễm độc chữ trong cái post toàn chữ này =D



Xong ảnh rồi này thì nhạc. Nhạc hay muốn chia sẻ <3