Zany

Zany

1 thg 12, 2013

December.


Mở cửa đi ra ngoài bếp thì tôi mới phát hiện trời đang mưa...tôi tiến gần bên khung cửa sổ rồi đứng yên lặng bên khung cửa sổ nhà bếp, cứ đứng vậy mà nhìn ra ngoài. Tôi cảm tưởng thời gian đang đứng yên vậy, mặc dù tôi biết chỉ có mình tôi là đang đứng yên thôi chứ thời gian có bao giờ đứng yên lúc nào ở cái đất nước đầy áp lực này. Bỗng dưng trong 1 khoảnh khắc tôi muốn rơi nước mắt. Màn mưa trước mắt tôi nhòe đi, còn tôi thì đang suy nghĩ gì không rõ. Tôi thấy mình mới mông lung làm sao, những ngày này, tôi đã mông lung từ rất lâu rồi. Tôi không rõ mình đang nghĩ gì, tôi cũng không biết tôi đang cảm thấy như thế nào, cái cảm giác cảm thấy bản thân đang ở "in the middle of nowhere" của cái tuổi 17,18 lại trở về, tôi không nhìn thấy đc phía trước, chỉ ngoái lại phía sau là thấy đẹp, tôi nửa muốn bước tới, nửa chỉ muốn quay đầu chạy về phía sau, tôi vừa tự nhủ mình dũng cảm, vừa muốn yếu đuối mà bỏ tất cả. Nhiều đêm tôi cứ mơ mình đang đứng ở 1 ngã ba đường, trong 1 đêm mưa, và tôi không biết phải rẽ hướng nào cả. Tôi không biết phải nói chuyện với ai, có lẽ không ai giúp đc tôi, tôi cũng đã quen với việc tự mình chống chọi với những vấn đề cá nhân, "không thành vấn đề, mình sẽ ổn", tôi luôn tự nhủ như vậy.

Tôi cứ đang ngây người như vậy bên cửa sổ thì 1 tiếng nói vang lên "are you ok?", tôi giặt bắn người tưởng rớt tim ra ngoài, tôi vẫn đang chưa hoàn hồn thì chủ nhà của tôi đã hỏi tiếp "are you ok? why are you standing here? why you didnt turn on the light?", tôi lắp bắp "oh sorry....", chủ nhà tôi bật cười, "sao bạn lại phải xin lỗi tôi thế, tôi chỉ thắc mắc là sao đang đêm bạn lại ra đây đứng, cái cửa sổ có gì hay à, tôi thấy bạn nhìn nó rất lâu". Tôi xấu hổ quá cũng làm bộ cười, tôi bảo tôi chỉ đang suy nghĩ về 1 vài chuyện thôi, rồi good night để chạy lẹ vào phòng. Thật xấu hổ quá đi mất. Nghĩ lại tôi cũng sắp trả lại nhà rồi, ý nghĩ đó cũng làm tôi thấy buồn. Chủ nhà tôi là người Sing nhưng hoàn toàn khác vs những chủ nhà khác, tôi đã rất cảm động vì anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Mặc dù anh chẳng mấy khi nói chuyện với tôi, chúng tôi có nói cũng là Hello, goodbye, lâu lắm thì đụng mặt nhau ở bếp thì nói chuyện thời tiết xong rồi thôi, nhưng tôi có thể cảm nhận đc anh là người tốt bụng và tử tế. Tôi luôn tin rằng giữa 7 tỉ người, để đc gặp nhau cần có 1 cái duyên. Tôi mong những điều tốt đẹp sẽ đến với anh.

Dạo này tôi ít viết blog, có lẽ vì cuộc đời thực đằng sau cái máy tính mới thực thú vị làm sao, làm tôi mải mê quá, yêu đương quá. Tôi không bao giờ nghĩ 24 tiếng đủ để người ta làm gì cả, tôi tham lam lắm, luôn muốn nhiều hơn nữa. Tôi cảm thấy mình là người may mắn, luôn đc gặp những người tốt, họ thật kì diệu đối với tôi, họ khác với những người khác, họ hiểu tôi, luôn cố gắng để hiểu hơn, và họ luôn làm tôi cảm thấy tôi là người may mắn nhất thế giới này. Tôi nhớ Rachael, chị Angel, nhớ anh trai, tôi nhớ những người bạn tôi đã có ở đây, tôi nhớ cô công chúa đỏng đảnh tôi chỉ mới quen nhưng nàng mới bảo tôi là biết đâu kiếp trc 2 ta là công chúa ở cùng 1 cung điện xong tôi bị phù thủy đánh cắp đi nên kiếp này mới gặp lại, tôi lườm nàng "sao tôi bị đánh cắp mà không phải là nàng", nàng giả vờ k nghe thấy tôi mà vẫn tiếp tục câu chuyện mơ mộng lãng xẹt của nàng. Tôi luôn cảm thấy cuộc sống thật kì diệu, khi ngta có thể tìm đc những người bạn tri giao tri âm tri kỉ ở thế giới này. Tôi thấy thế đấy, cuộc sống này quả là kì diệu, hết sức kì diệu. Chúng ta đến với nhau bằng 1 cái duyên, không phân biệt tuổi tác, giới tính, quốc tịch, màu da, ngôn ngữ, chúng ta vẫn có thể trở thành soul mate, chúng ta có thể hiểu nhau đến nỗi có thể nói tiếp vế sau cho 1 câu chưa hoàn chỉnh của người kia, chúng ta có thể cùng khóc, cùng cười với nhau. Tôi vẫn nhớ lúc Rachael, hay Angel, hay cô nàng công chúa của tôi, ôm tôi khóc. Thật kì lạ là khi tôi cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy họ khóc, nhưng trong tim tôi lại có 1 niềm vui ấm áp, vì tôi biết, con người ta chỉ rơi nước mắt trước những người làm họ thấy an lòng, tin tưởng. Có lẽ lí tưởng sống của tôi là tình yêu, thế nên tôi thường cảm thấy hạnh phúc trước những cảm xúc của tình cảm con người dành cho nhau. Tôi cảm thấy tôi đã đc trải qua nhiều tình cảm hay ho lắm, nhiều đến nỗi đôi khi tôi tự thấy tôi đã sống đủ, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không hối tiếc gì về cuộc sống nữa; nhưng càng sống tôi càng nhận ra, cuộc đời còn rất nhiều điều đẹp nữa. Tôi luôn ôm cô công chúa của tôi mỗi lúc gặp mặt hay mỗi lúc chia tay, hôm vừa rồi thì tôi còn nói thêm "I love you" lúc tôi ôm cô nàng, cô nàng ré lên "hết tiền lẻ rồi nhé", làm tôi bật cười. Chúng tôi vẫn hay đùa "Tôi hết tiền lẻ rồi nhé" mỗi khi đứa kia bỗng dưng nói câu gì đó ngọt ngào hay sến súa, tôi nhìn cô nàng và lặp lại "I love you", cô nàng cũng nhìn lại tôi "đã nói là hết tiền lẻ rồi", tôi vẫn tiếp tục "I love you", cô nàng bỗng ré lên  "I love you too. I love you three. I love you four.......e...verrrr!!!" Nàng mới dễ thương làm sao!

Tôi muốn viết thật nhiều về những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống của tôi, những cảm xúc đẹp, những kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên đc, tôi cũng muốn chia sẻ cho các bạn của tôi, những người vẫn theo dõi blog này về những lát cắt trong cuộc sống bé nhỏ bình thường của tôi, nhưng cũng là 1 điều trái khoáy khi vì cuộc sống càng đẹp, người ta lại càng muốn sống thực hơn là mở cái laptop và lên mạng. Tôi nghĩ tôi sẽ viết nhiều hơn khi tôi về nước, và lúc đó tôi sẽ có thời gian rảnh, tôi sẽ ngồi kể lại những chuyện đã xảy ra ở nơi đây, vùng đất này, tôi sẽ tỉ mẩn ngồi nhớ lại và kể lại mọi chuyện bằng cái cảm xúc hoài cổ giống như 1 người già, nhớ về chuyện xưa, móm mém cười và kể bằng chất giọng rưng rưng cảm xúc. Tôi nghĩ Singapore thật kì diệu các bạn ạ!!! Thật đấy. Gần như tất cả mọi người đều chán ghét đất nước công nghiệp máy móc và cuộc sống bận rộn, áp lực nơi đây, ngta thích châu âu, châu mĩ, châu úc vì cuộc sống nó phát triển theo 1 cách thanh bình hơn chăng??? Tôi cũng thích đến Úc, hoặc châu âu, nhưng tôi cũng yêu singapore lắm!!! Theo 1 cách riêng. Mặc dù cũng buồn nhiều, nhưng cũng có nhiều điều ấm áp. Chắc là tôi là kẻ may mắn nhất thế giới!!!!!! 

Cảm ơn smartphone vì làm ngta chia sẻ dễ dàng hơn, post ảnh hay status lên phây búc có mấy giây, hihi...viết blog lâu hơn nhể???? Bài viết này tôi viết vội, câu cú lủng củng, nãy giờ cũng k nhớ đã viết những gì nữa... Lâu lâu tôi lại thế đấy các bạn ạ...lộn xộn, lủng củng, mông lung, người thì lúc nào cũng cười toe toét thế thôi, bên trong héo queo...như lúc này nè...héo ơi là héo!

Tôi còn nhiều ngày phía trước nữa. Tôi phải sống hết mình mới được! Các bạn cũng thế nhé!!! Và hãy chia sẻ cho nhau nghe nữa!!! Tôi rất thích chia sẻ, nhưng mà đọc lại nãy giờ cũng chưa hiểu tôi muốn chia sẻ gì....khổ quá, văn chương lủng cà lủng củng, đã vậy đầu óc còn hay mất tập trung nên hay rẽ lung tung, đang nói cái này lại xọ sang cái kia.

P.s: Dạo này tôi hay nghe nhạc Trịnh, hơi buồn 1 tí không biết vì sao, nỗi u sầu cổ điển của tôi!!! Và đọc thư nữa...

"... Ơi!
Nếu còn sự yêu thương và nhớ nhung nào trong... thì hãy gửi làm quà cho anh để anh coi thường những tháng ngày ẩm mục nơi đây! "